Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 46:chương 46

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Con phố này, sau này sẽ trở thành một phố đi bộ chợ đêm, bán đủ thứ. Nhưng hiện tại, nơi này vẫn chưa phải là chốn mua sắm bình dân đâu!

Những đôi nam thanh nữ tú dắt tay nhau đi dạo, những cô gái rủ bạn bè ra ngoài chơi, rồi cả đám thanh niên năm ba người tụ tập đến xem băng video...

Dù bạn có rao rẻ đến mấy, ai lại chịu ngồi xổm ở đây để chọn quần lót cơ chứ!

Nguyên Đường dở khóc dở cười, hóa ra không phải hàng không tốt, mà là cô chọn sai chỗ.

Con phố này bây giờ, có lẽ được coi như một "trung tâm thương mại tổng hợp" sau này? Người đến đây đâu phải để mua sắm, họ đến để hẹn hò, để tận hưởng cuộc sống cùng bạn bè. Nói cách khác, những người có thể tiêu tiền ở đây cũng giống như mấy người sau này xách laptop ra quán cà phê ngồi cho có không khí vậy, cái họ cần là sự sang chảnh!

Việc cô bày sạp bình dân ở đây cũng giống như đứng trước cửa Starbucks rao bán nước tương vậy. Hàng thì tốt, nhưng đặt sai chỗ!

Nguyên Đường nhanh chóng thay đổi chiến lược.

Cô kéo Hồ Yến: "Đi, chúng ta dọn hàng đi chỗ khác."

Chỗ cô bày sạp không xa phố Băng Hoa, chẳng phải mấy anh thanh niên ngồi trên ghế ở đó đã lộ vẻ khó chịu rồi sao? Người ta đến để hưởng thụ, chứ không phải để nghe họ rao "Quần lót, tất, một đồng hai hào".

Nguyên Đường chất đồ lên xe đạp của Hồ Yến, hai người đẩy xe đến nhà máy bột mì.

Trước cổng nhà máy bột mì, Nguyên Đường cất cao giọng rao:

"Tất, quần lót một đồng hai hào! Kẹp tóc chỉ năm hào một chiếc!"

"Một đồng hai mua không sợ thiệt, một đồng hai mua không sợ hớ. Ghé xem, ghé xem, hàng mới chất lượng cao! Cả tỉnh cũng không có hàng nào đủ mẫu như của tôi!"

"Mười một đồng mười đôi tất! Tùy ý chọn, tùy ý lựa!"

"Đi qua xem lại, không mua cũng có thể ghé xem, xả hàng toàn bộ, chỉ một ngày duy nhất!"

...

Phải công nhận, trong thời đại chưa bị bão hòa bởi những lời quảng cáo, chuỗi bài vè rao hàng của Nguyên Đường đã thu hút được rất nhiều người.

Nguyên Đường giống như mấy cửa hàng sau này treo biển "Ngày cuối cùng xả hàng", có phải ngày cuối thật hay không không quan trọng, quan trọng là phải tạo cảm giác cấp bách.

Quả nhiên, rất nhiều người đã bị giá rẻ hấp dẫn.

Công nhân trong xưởng không quá câu nệ sĩ diện, mấy người phụ nữ đi đầu vây lại, quen thói mua vải vóc, vừa mở miệng đã mặc cả.

"Đã là ngày cuối rồi, giảm giá thêm chút đi."

Nguyên Đường lập tức làm bộ mặt khổ sở: "Chị ơi, em bán rẻ lắm rồi. Chị không biết đó thôi, em bán hàng giúp chị dâu em. Anh trai em vốn đi miền Nam lấy hàng, nhưng tháng trước trên đường bị người ta... Haiz, chị dâu em khóc đến sắp mù cả mắt rồi. Nếu em không bán chỗ này đi để lấy tiền mặt, e là chị dâu em sẽ bỏ về nhà mẹ đẻ mất... Chị ơi, em bớt cho chị một hào, chị mua đủ mười đôi được không ạ? Coi như thương tình đứa cháu chưa đầy một tuổi của em đi."

Hồ Yến tròn mắt kinh ngạc.

Mấy người phụ nữ nghe Nguyên Đường nói vậy, nhìn nhau, không nỡ mặc cả nữa.

"Haiz, con bé này cũng khổ thật, cũng phải, nếu không phải nhà có chuyện, ai lại để hai đứa con gái ra đường bán hàng chứ."

Hàng tốt thế này mà chỉ bán một đồng hai, xem ra đúng là nhà khó khăn thật.

"Được rồi, tôi chọn mười đôi."

Nguyên Đường lập tức diễn cảnh "rưng rưng nước mắt cảm tạ": "Chị tốt quá, chị cứ chọn thoải mái, dây thun quần cũng đồng giá. Chọn đủ mười món em tính mười một đồng thôi ạ!"

Nguyên Đường quay đầu dặn Hồ Yến thu tiền, lúc quay mặt lại thì làm gì còn thấy giọt nước mắt nào?

Nguyên Đường thầm nghĩ, thời gian có hạn, phải biết trên đời này người kiên nhẫn mặc cả nhất chính là các bà các chị, dù mua hay không cũng có thể kì kèo nửa tiếng đồng hồ.

Cô làm gì có thời gian mà đôi co, kể khổ một chút là xong chuyện, lát nữa còn phải đi nhà máy khác.

Hồ Yến vẫn còn ngơ ngác, chỉ thấy Nguyên Đường có thể bắt chuyện với bất cứ ai.

Gặp phụ nữ thì cô dùng bài kể khổ, gặp đàn ông thì cô giới thiệu nên mua gì. Với những người chưa vợ, cô còn nhiệt tình quảng cáo mấy mẫu có hoa văn màu mè số lượng ít.

Chưa đầy nửa tiếng, Nguyên Đường đã bán được hơn nửa số hàng!

Nắm trong tay hơn một trăm đồng tiền lẻ, Hồ Yến cảm thấy như không thật.

Kiếm tiền... dễ dàng vậy sao?

À, hình như cũng không dễ lắm.

Cái tài nhập vai của Nguyên Đường, không phải ai cũng làm được.

Hai người thấy khách đã vãn, chuẩn bị dọn đồ để chuyển sang địa điểm tiếp theo thì bỗng nghe có người gọi tên Hồ Yến từ phía sau.

Hồ Yến quay đầu lại, vui vẻ chào: "Chị Quyên!"

Người đến chính là Phạm Quyên.

Sắc mặt Phạm Quyên tái mét. Vừa rồi có người nói với cô hình như thấy em chồng tương lai của cô ở cổng nhà máy, cô còn không tin. Nhưng khi ra đến nơi, nhìn thấy mặt cô em chồng, cô tức đến suýt ngất đi.

Nó dám đứng ngay trước cổng nhà máy của cô để bán quần lót!

Phạm Quyên cảm thấy mặt mình nóng ran!

Cô đã trốn đến tận bây giờ mới dám ra mặt, thật sự không dám để các đồng nghiệp biết em chồng tương lai của mình lại làm cái chuyện mất mặt như vậy.

Con bé này bị điên à! Bị điên rồi sao!

Nguyên Đường thấy sắc mặt Phạm Quyên không ổn, liền lén cầm lấy túi tiền.

Phạm Quyên thấy có người ngoài, không tiện nổi nóng, đành nén giận: "Tiểu Yến, em lại đây, chị hỏi chút chuyện."

Cô muốn hỏi Hồ Yến xem có phải nó có ý kiến gì với người chị dâu này không, nên mới cố tình đến đây làm cô mất mặt!

Hồ Yến không hiểu gì, định đi qua thì Nguyên Đường khẽ kéo tay cô, lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Hồ Yến tắt ngấm, cô chần chừ một lúc rồi mới lặng lẽ đi qua.

Nguyên Đường đành để Hồ Yến tự quyết, đứng đợi bên cạnh xe đạp.

Một lát sau, Hồ Yến quay lại, Phạm Quyên từ xa nói với theo bảo hai người lúc về đi chậm một chút.

Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 46:chương 46