Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 56:chương 56

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nguyên Đường cầm một chiếc quần dẫm gót lên cho mọi người xem. Loại quần mới lạ này nhiều người còn chưa từng thấy qua, nhưng phom quần bó sát đã khiến một bộ phận người e ngại.

"Mặc vào thế này ngại c.h.ế.t đi được, bó sát thế này, cứ như quần áo lót."

"Sao bên trên không có gì che chắn..."

"Không mặc được đâu, Tây quá."

Nguyên Đường rao nửa ngày, người đến xem thì nhiều, hỏi giá thì ít.

Có người hỏi giá, Nguyên Đường mở miệng nói luôn hai mươi đồng.

Hai mươi đồng!

Nhiều người lập tức quay đầu bỏ đi, hai mươi đồng gần bằng nửa tháng lương ở thành phố, ai lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một cái quần!

Loay hoay nửa tiếng, một cái quần cũng không bán được.

Hồ Yến có chút sốt ruột, cô vốn đã không mấy tin tưởng vào loại quần này, là do Nguyên Đường quả quyết nói nhất định sẽ bán chạy cô mới tạm thời yên tâm. Nhưng hôm nay xem ra, cũng không dễ bán lắm.

Nguyên Đường từ trên ghế xuống, chọn hai chiếc quần, nhờ hai người đàn ông trông sạp.

"Đi, hai chúng ta đi thay."

Hồ Yến: "Hả?"

Nguyên Đường kiên nhẫn giải thích: "Loại quần này ở đây chưa ai mặc, mọi người không biết mặc vào trông thế nào nên không ai hỏi. Là do tớ sơ suất, hai chúng ta đi tìm chỗ thay, làm mẫu cho mọi người xem."

Cô kéo Hồ Yến tìm một quán cơm, thay quần trong kho hàng của họ.

Hồ Yến bước ra, mặt đỏ bừng.

"Quần này sao mặc vào chật thế, có phải size không đúng không."

Nguyên Đường ngắm nghía: "Đẹp mà, kiểu nó như vậy đấy."

Hồ Yến có chút ngượng ngùng: "Cảm giác như đang mặc quần lót dài."

Nguyên Đường kéo áo khoác của cô, hôm nay Hồ Yến mặc một chiếc áo khoác dáng dài, che xuống trông chân cô thon dài vô cùng.

"Đẹp lắm! Cậu cứ mặc đi, chúng ta giữ lại hai chiếc tự mặc."

Hồ Yến nhìn chằm chằm vào chân Nguyên Đường, nhỏ giọng nói: "Tiểu Đường, chân cậu thon thế."

Dạo này Nguyên Đường cao lên, càng làm cho tỷ lệ cơ thể cô trông rất đẹp. Đùi và bắp chân rất cân đối, dáng chân lại thẳng và thon, khiến Hồ Yến nhìn không chớp mắt.

Nguyên Đường đi một vòng, áo khoác cô mặc hôm nay không dài lắm, nhưng cô cảm thấy vừa vặn. Hồ Yến sẽ làm mẫu cho hiệu quả khi mặc áo dài, còn cô sẽ cho mọi người xem tổng thể của chiếc quần.

Cô không thấy ngại ngùng gì, món đồ này còn dày chán, dù có mỏng hơn một chút thì cũng chỉ như quần tất dài thôi. Cô đã từng thấy người ta mặc như vậy ở miền Nam rồi. Sau này người ta còn mặc áo hai dây, quần short ngắn cũn, ai mà còn ngại nữa.

Hai người ra ngoài, trở về sạp hàng.

Hồ Minh không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ thấy đẹp, giơ ngón tay cái lên. Hai người còn lại thấy vậy mặt liền đỏ bừng, bị Hồ Minh cười mắng không có tiền đồ.

Có người mẫu sống, tình hình lập tức khác hẳn.

Có mấy cô gái trông có vẻ sành điệu đi qua đi lại hai lần, cuối cùng không nhịn được.

Cô gái mắt sáng rực hỏi giá, Nguyên Đường vẫn một câu, hai mươi đồng.

Cô gái kia muốn mua, nhưng cũng cảm thấy quá đắt.

"Rẻ hơn một chút đi."

Nguyên Đường bước ra khỏi quầy, cho cô gái xem hiệu quả trên người mình: "Quần này của chúng em bây giờ đang rất thịnh hành ở miền Nam đấy ạ. Em cũng phải năn nỉ mãi mới lấy về được mấy chiếc này. Chị xem, có hơn mười chiếc là chúng em giữ lại tự mặc rồi."

Cô liếc nhìn trang phục của cô gái: "Chị mặc chiếc quần này, bên trên mặc chiếc áo khoác này của chị, đội thêm một chiếc mũ dạ len nữa, em tin chắc chắn sẽ rất đẹp."

"Hôm nay chúng em bán xong, ngày mai chị đến mua đã không còn là lô hàng đầu tiên nữa đâu."

Cô gái kia trong lòng phân vân, thì thầm với người đi cùng. Đắt thì đắt thật, nhưng đẹp cũng là thật!

Cô đắn đo một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng mua.

" Tôi lấy một chiếc!"

Đừng nói nửa tháng lương, chỉ cần mặc vào đẹp, một tháng lương cũng được!

Nguyên Đường chọn cho cô một chiếc. Đối phương vừa đau lòng vừa như có được báu vật, quay đầu nói với người bên cạnh: "Tớ đi tìm chỗ thử xem."

Ở chỗ Nguyên Đường không có phòng thử đồ, cô gái thật sự không đợi được về nhà mới mặc. Tìm một chỗ ở đây thay, nếu chất lượng có vấn đề cũng có thể đổi ngay.

Nguyên Đường vội vàng giới thiệu quán cơm vừa nãy, cô gái kia cùng bạn mình đi vào.

Có người mở hàng, mọi chuyện sau đó liền dễ dàng hơn.

Đến khi chiều buông, các cặp đôi ra ngoài, loại hàng đắt tiền này mới càng có người mua.

Có những anh chàng đang yêu, miệng lúc nào cũng là "Mua đi, anh trả tiền". Cũng có những người đi ngang qua, tưởng là kín đáo liếc nhìn Nguyên Đường và Hồ Yến, kết quả bị bạn gái lườm cho cháy mặt, cuối cùng chỉ có thể đuổi theo giải thích "Anh không có, không phải anh".

Nhưng dù thế nào, cũng không có cô gái nào đi qua sạp hàng này mà không để ý.

Nguyên Đường thầm nghĩ, dù hôm nay không bán hết cũng không sao, chỉ cần tạo được tiếng vang, những cô nàng sành điệu trong cái huyện thành nhỏ này chỉ có bấy nhiêu thôi, ngày mai họ sẽ biết ở đây có quần dẫm gót kiểu mới!

Mánh khóe kinh doanh

Loay hoay cả đêm, Nguyên Đường bán được mười chiếc quần. Số còn lại nếu đợi thêm một chút nữa có lẽ vẫn sẽ có người mua, nhưng Nguyên Đường lại không định thức thêm.

Vẫn là câu nói đó, hôm nay chỉ cần tạo tiếng vang, ngày mai mới là lúc thu hoạch.

Quả nhiên, chiều hôm sau, Nguyên Đường vừa mặc quần xuất hiện ở khu thương mại, đã có người đứng đợi sẵn.

"Cái quần dẫm gót đó, còn không? Tôi muốn một chiếc!"

Nguyên Đường cười nói: "Còn ạ, hôm qua chúng em lại đi lấy thêm được mấy chiếc, nhưng người ta nói hàng này bán chạy quá, giá cả phải cao hơn một chút."

Người kia sốt ruột: "Sao lại thế được? Cùng một món đồ, sao các cô lại tăng giá?"

Hai mươi đồng đã đủ đắt rồi, nếu không phải hôm nay cô thấy có người mặc đẹp, cô cũng không bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một chiếc quần.

Nguyên Đường vội nói: "Chúng em cũng không có cách nào ạ, thật sự là chi phí cao. Hay là thế này, chỉ đắt hơn một đồng thôi, 21 đồng được không ạ?"

Đắt hơn một đồng, người kia tuy không cam tâm nhưng vẫn trả tiền.

Thu vào 21 đồng, Hồ Yến có chút không hiểu.

"Tăng một đồng làm gì."

Cũng không giàu lên được, lại còn mang tiếng tăng giá đột ngột.

Nguyên Đường vỗ đầu cô bạn: "Hàng hiếm mới về, cậu không tạo dựng được danh tiếng mới lạ này, sau này sẽ khó bán."

Cô không nhất thiết phải tham lam một đồng tiền lãi đó, đã kiếm được mấy chục rồi, còn thiếu gì một hai đồng?

Nhưng sự thật là, loại quần dẫm gót này thực ra không phải ai mặc cũng đẹp...

Quần bó, đòi hỏi dáng người cao, giống như một số xu hướng thời trang sau này, không phải ai cũng hợp.

Vậy làm thế nào để duy trì độ hot, để sau này mọi người đều cảm thấy loại hàng này bán chạy?

Phải tạo ra một thị trường nóng ảo.

Cô gái kia mua đắt hơn một đồng, về nhà sẽ phải nói loại hàng này bán chạy thế nào, cô phải vội vàng mua mà còn suýt không mua được!

Con người có xu hướng chạy theo đám đông, khi một trào lưu nổi lên, dù có hợp hay không, ai cũng sẽ tự thêm bộ lọc cho những thứ mới mẻ này. Nói cách khác, chính là "càng nhìn càng đẹp" sau này.

Tự giác tẩy não.

Nhưng việc cấp bách bây giờ không phải là vấn đề tiêu thụ hàng, Nguyên Đường kéo tay Hồ Yến, kéo sang một bên nói nhỏ.

"Anh cả cậu khi nào định đi tỉnh lại?"

Lô hàng này không cầm cự được bao lâu, đến khi các tiểu thương xung quanh cũng phát hiện ra sự mới lạ của quần dẫm gót, sau khi nhập hàng với số lượng lớn, e rằng bán mười đồng cũng có khả năng.

Nguyên Đường muốn tranh thủ kiếm thêm trước khi điều đó xảy ra.

Hồ Yến tính toán thời gian: "Anh tớ mấy ngày nay không đi được, nhưng có đồng nghiệp của anh ấy sẽ đi, là chặng ngắn, chắc hai ngày là về."

Nguyên Đường quyết định: "Thu nhập hôm nay dồn hết vào, cộng thêm tiền bán hàng của tớ, lần này có bao nhiêu tớ lấy bấy nhiêu, còn cậu thì sao?"

Hồ Yến cắn môi dưới: "Tớ cũng dồn hết!"

Cô có linh cảm lần này là một cơ hội hiếm có. Nguyên Đường nói đúng, kiếm tiền phải biết nắm bắt thời cơ.

Bây giờ thời cơ đã đến.

"Đợi hàng về, cậu không phải đi học à?"

Nguyên Đường: "Không sao, tớ sẽ xin nghỉ."

Ban ngày không đến lớp, chỉ xin nghỉ buổi tự học tối thì dễ dàng thôi. Buổi tự học tối ở trường cấp ba số một chỉ là tự làm bài, có giáo viên trông lớp. Cô lấy lý do nhà có việc, xin nghỉ liền hai ngày chắc không thành vấn đề.

Hai ngày, Nguyên Đường nhìn dòng người không ngớt đến mua quần dẫm gót, thầm nghĩ.

Có lẽ còn không cần đến hai ngày đâu.

Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 56:chương 56