SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ta vừa mới cập kê, liền vì Thái tử mà đỡ một nhát dao, cứu chàng một mạng.

Hoàng thượng mừng rỡ, ban hôn, hỏi ta tên gọi là gì.

Phụ thân vội bước lên trước, cung kính lại đắc ý, khom người nói:

"Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Thẩm Liễu Nhi."

Thế là, Thẩm Liễu Nhi đội lốt thân phận của ta, gả cho Thái tử.

Còn ta thì bị gả cho Nhị hoàng tử – kẻ không được sủng ái.

Đêm tân hôn, Thái tử đi đến chỗ Trắc phi – người trong lòng của chàng.

Thẩm Liễu Nhi phải cô độc nơi phòng hoa chúc, trở thành trò cười trong hậu cung.

Mà ta – đêm động phòng liền mang thai trưởng tôn của Đại Hạ triều.

Một năm sau, Thái tử chết, c.h.ế.t một cách mờ ám.

Thẩm Liễu Nhi trèo lên giường của lão hoàng đế, khiến hoàng hậu tức giận đến chết, bị đánh vào lãnh cung.

Không còn Thái tử, lại có trưởng tôn, Nhị hoàng tử được hoàng đế sủng ái không ít.

Man tộc xâm phạm, Nhị hoàng tử lĩnh binh xuất chinh, đại thắng trở về, được phong làm Thái tử.

Còn ta trở thành Thái tử phi hiền đức, người người ca tụng.

Ngày chàng đăng cơ, ta – đường đường là Hoàng hậu – dưới lời cầu xin thê thảm của phụ thân, đã tha tội cho muội muội bị nhốt trong lãnh cung.

Khi gặp lại, gương mặt nàng đầy tang thương, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

"Dựa vào cái gì ngươi làm Hoàng hậu? Ta mới là Thiên mệnh chi nữ."

Dứt lời, nàng không hề do dự, lao về phía ta, tay cầm đoản đao đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c ta.

Máu tươi tuôn xối xả, ta dùng chút khí lực cuối cùng, một chưởng đánh nàng ngã xuống lầu thành.

Người che chở cho ta – trượng phu của ta – thì nhẹ giọng bên tai:

"Hoàng hậu ngoan của ta, đi đường bình an!"

Mở mắt ra lần nữa, là lúc cả nhà đang bàn bạc cướp đoạt phú quý của ta.

Thẩm gia công bố: "Trưởng nữ Thẩm Liễu Nhi đức tài vẹn toàn, xả thân cứu Thái tử, công lao to lớn, đặc biệt được ban hôn cho Thái tử."

Thẩm gia thứ nữ – Thẩm Vân Nhi, ban hôn cho Nhị hoàng tử.

Một nhát d.a.o đổi lấy hai mối hôn sự, phụ thân cầm thánh chỉ, vui mừng khôn xiết.

Rõ ràng là ta dùng mạng đổi lấy mối hôn sự ấy.

Vậy mà phụ thân lại định để Thẩm Liễu Nhi thế thân ta gả đi, mong nàng ta có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.

"Cha, con không đổi, con gả cho Nhị hoàng tử!"

Thẩm Liễu Nhi bỗng nhiên lớn tiếng phản đối.

Thì ra, nàng cũng trọng sinh rồi.

Kiếp trước, phụ thân và kế mẫu đã ép ta đổi thân phận với muội muội, khiến ta phải gả cho Nhị hoàng tử vô năng, cuối cùng c.h.ế.t thảm dưới tay Thẩm Liễu Nhi.

Trở lại một đời, ta nhất định phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta.

"Ngươi hồ đồ! Thái tử là do Hoàng hậu sinh ra, gả cho chàng ấy là mệnh làm Hoàng hậu, là mệnh hưởng phúc. Nhị hoàng tử chỉ là con của cung nữ, vốn không được sủng, gả cho loại người này, ở trong cung chỉ bị khinh rẻ, sau này chỉ có khổ."

Phụ thân và kế mẫu không nỡ để Thẩm Liễu Nhi chịu khổ, liền mắng nàng một trận.

Thế nhưng đời trước người bị gả đi là ta.

Khi ấy họ lại nói: "Gả cho Nhị hoàng tử đã là trèo cao rồi. Ngươi từ nhỏ sống ở quê, phẩm hạnh không xứng gả cho Thái tử, không như Thẩm Liễu Nhi là tài nữ."

"Phụ thân à, Thái tử thân thể yếu ớt, nếu không nhờ Thẩm Vân Nhi cứu mạng, sao có thể sống đến nay? Nhị hoàng tử tuy không được sủng, nhưng vẫn là con của hoàng thượng, sau này cũng có thể kế thừa đại thống."

Thẩm Liễu Nhi khẽ thì thầm bên tai kế mẫu, sắc mặt kế mẫu khi xanh khi trắng, cắn môi như hạ quyết tâm, xoay người ghé vào tai phụ thân nói gì đó.

Ta nhìn cảnh họ thì thầm mưu tính, yên lặng uống cạn một ấm trà.

Vì lời nói của Thẩm Liễu Nhi, chuyện này bị trì hoãn lại.

Vài ngày sau.

Quả nhiên Thanh Châu bất ngờ xảy ra lũ lụt.

Phụ thân tin lời Thẩm Liễu Nhi, chuẩn bị sớm, ngăn được thiên tai hoành hành. Không chỉ giúp dân không bị lưu lạc, mà còn được hoàng thượng khen ngợi.

Phụ thân vì vậy được thăng làm Trấn Quốc công, kế mẫu trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, càng thêm tin tưởng lời "tiên đoán" của Thẩm Liễu Nhi.

Phụ thân một lần nữa đề cập đến chuyện đổi hôn.

Ông ta nói:

"Vân Nhi, con hãy gả cho Thái tử đi, đừng quên con đang đội danh nghĩa của Liễu Nhi, chớ để lộ sơ hở!"

Ta ngoan ngoãn gật đầu, thong thả nói:

"Con nguyện gả cho Thái tử! Nhưng con muốn thập lý hồng trang!"

"Ngươi mở miệng là đòi cả gia tài! Phụ thân ngươi chỉ là võ tướng tam phẩm, lấy đâu ra bạc lo đồ cưới? Huống hồ Liễu Nhi cũng phải chuẩn bị hồi môn."

Kế mẫu giận không kiềm được, lộ rõ vẻ tức giận.

Ta không ngờ bà ta lại dễ mất bình tĩnh đến vậy.

Nghĩ lại cũng phải, kế mẫu mê tiền như mạng, thứ đã nuốt vào bụng, sao chịu nhả ra?

Ta đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói:

"Vậy thì trả lại hồi môn của mẹ ta cho ta!"

Nếu không trải qua một kiếp, ta còn chẳng biết khi xưa mẫu thân mang theo bao nhiêu hồi môn gả cho phụ thân.

Đời trước, ngày Thẩm Liễu Nhi xuất giá, khoe khoang trước mặt ta, lấy mười dặm hồi môn của mẹ ta, gả vào Đông cung phong quang vô hạn.

Phụ thân còn khuyên ta rộng lượng:

"Thẩm Liễu Nhi gả cho Thái tử, phải giữ thể diện cho hoàng gia."

Đến lượt ta gả Thái tử, thì chẳng có lấy gì.

Kế mẫu kinh ngạc:

"Sao ngươi biết?"

"Ông ngoại ta là hoàng thương, hồi môn làm sao so với tiểu nữ huyện lệnh như bà? Kho bạc nhà ta, bà tự biết rõ!"

Ta bất mãn nhìn phụ thân, ông ta né tránh ánh mắt ta, không phủ nhận, chỉ ậm ừ:

"Con phải nghĩ cho muội muội chứ…"

SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

1

Chương trước
Chương sau