SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ta kiên định, lạnh giọng:

"Hay là ta nói với hoàng thượng, người đỡ d.a.o là ta chứ không phải Thẩm Liễu Nhi, các người thấy thế nào?"

Lúc này phụ thân mới lộ bộ mặt thật, tức giận:

"Ngươi không cần mạng nữa sao? Bán đứng chúng ta, ngươi cũng không thoát đâu!"

"Vậy thì cùng chết."

Kiếp trước, ta luôn nghĩ cho chút tình phụ tử, tưởng rằng phụ thân có yêu thương ta, đến cuối cùng mới hiểu, đó chẳng qua là lợi dụng hết lần này đến lần khác.

Ta nói rất bình thản.

Có lẽ là họ nhìn ra được quyết tâm của ta, hoặc là đang tính toán mưu kế khác, bỗng chốc im lặng hẳn.

Mãi cho đến khi Thẩm Liễu Nhi hào phóng mở miệng:

"Phụ thân, mẫu thân, chút hồi môn đó thì cho tỷ tỷ đi! Dù sao sau này con sẽ làm Hoàng hậu, chẳng thiếu gì…"

"Làm Hoàng hậu?"

Ta không nhịn được bật cười:

"Đa tạ muội muội!"

Thẩm Liễu Nhi không vui, hừ lạnh:

"Nói cho ngươi biết, Thẩm Vân Nhi, gả cho Thái tử không phải chuyện tốt lành gì. Thái tử có người trong lòng, ngươi sẽ chẳng được sủng ái đâu!"

Ta thầm nghĩ:

"Ít ra còn hơn cái gã Nhị hoàng tử ăn bám kia, còn biết trở mặt cắn người."

Nếu Thẩm Liễu Nhi biết Nhị hoàng tử ngoài cái mã ra, chỉ là kẻ vô dụng, chắc không cười nổi.

Kiếp trước, nếu ta không đeo mặt nạ thay chàng ra trận, Nhị hoàng tử làm sao đánh lui Man tộc?

Trong thời đại lấy chồng làm quý này, nữ nhân sao có thể lấn át phu quân?

Đáng buồn là, dù ta liều mạng vì chàng giành được giang sơn, Nhị hoàng tử cuối cùng vẫn phản bội ta, đ.â.m cho ta nhát cuối cùng.

Ta và Thẩm Liễu Nhi cùng ngày xuất giá.

Ngày thành thân, ta thuận lợi lấy được hồi môn của mình, gả đi phong quang rực rỡ.

Lễ vật của Thái tử đúng là vô cùng hậu hĩnh.

Kiếp trước, ta từng thật sự ghen tỵ với Thẩm Liễu Nhi — vàng bạc châu báu, ngọc phỉ thúy, từng rương từng rương được khiêng lên, nhiều đến mức như cải trắng ngoài chợ.

Lần này phú quý từ trời rơi xuống, cuối cùng cũng đến lượt ta không tốn một chút sức lực mà nhặt lấy.

Như kiếp trước từng thảm hại, Nhị hoàng tử vẫn chỉ tặng hai rương lễ mọn — vài bức thư họa tầm thường, với mấy món trang sức giản đơn. Dù sao cũng không được sủng ái, chẳng có gì lấy ra được mặt mũi.

Thẩm Liễu Nhi nét mặt tái mét như sắt, ai bảo nàng nhất quyết đòi gả cho Nhị hoàng tử làm chi?

“Muội muội à, lễ vật của nhà chồng có gì đáng đắc ý, tự mình kiếm được mới gọi là bản lĩnh.”

Kế mẫu ở bên cạnh hùa theo:

“May mà có Liễu Nhi thông tuệ, đợt lũ lụt lần này không chỉ giúp cha mẹ thăng quan, còn kiếm được không ít bạc, thật sự nở mày nở mặt với hoàng thượng.”

Thẩm Liễu Nhi đắc ý vô cùng:

“Hồi môn của ta là tự mình kiếm được đấy!”

Hồi môn của nàng so với ta không khác biệt là mấy, đến cả áo cưới và phượng quan cũng gần như y hệt.

Áo cưới dùng gấm Vân kim tuyến, thêu ngọc trai Đông hải và phỉ thúy quý giá.

Phượng quan bằng kim tuyến hình phượng hoàng, nạm châu ngọc rực rỡ.

Ta nhìn mà lòng hiểu ra vài phần: “Đợt lũ lụt này, bọn họ thật sự hốt được kha khá bạc.”

Nhưng ta chẳng thấy ghen tỵ chút nào!

Bởi lẽ những gì ta nhận được đều là thứ ta đáng được hưởng.

Thái tử không đến đón dâu.

Nghe nói thân thể chưa bình phục, không tiện lao lực.

Ta nhớ rất rõ lúc ta đỡ đao thay chàng, chàng chỉ ngất đi, hoàn toàn không bị thương.

“Không đến? Là cố ý chứ gì?”

Ngược lại, Nhị hoàng tử thì trưng ra dáng vẻ đàng hoàng mà đến.

Thẩm Liễu Nhi càng vì thế mà phấn khởi.

Đội ngũ đón dâu của Thái tử đều là võ tướng trong quân, có cả tâm phúc Hàn Lâm, và ma ma trong cung.

Chiếc kiệu rung lắc khiến đầu ta choáng váng, mấy lần suýt nôn ra, lảo đảo suốt dọc đường đến phủ Thái tử — Đông cung.

Bên trong tráng lệ vô song, kỳ trân dị bảo, đếm không xuể.

Trong phòng đốt một loại hương ngọt ngào dịu nhẹ, ta chỉ vừa ngồi trên giường đã cảm thấy như tiên tử, đầu óc lâng lâng, thần trí mơ màng.

Sự chóng mặt khi nãy cũng từ từ tan biến.

Khi Thái tử vén khăn voan của ta lên, ta vẫn còn đắm chìm trong hương thơm quanh phòng, khó lòng thoát ra được.

Thái tử tướng mạo tuấn mỹ, lông mày kiếm, mắt sáng như sao, dùng từ “khôi ngô phi phàm” để tả chàng là không hề quá.

Mà ta cũng không tệ, da trắng mịn màng, dung nhan xinh đẹp, lại có một nốt ruồi lệ nơi khóe mắt phải, thêm phần quyến rũ.

Thái tử và ta — đúng là xứng đôi vừa lứa.

Chúng ta cùng ngồi bên mép giường, ánh mắt giao nhau, Thái tử thoáng sửng sốt:

“Ngươi là Thẩm Vân Nhi, chứ không phải Thẩm Liễu Nhi?”

Ta cũng sững người:

“Sao nhận ra nhanh vậy?”

Ta và Thẩm Liễu Nhi dung mạo tương tự, trừ nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, gần như giống hệt, chỉ có người trong nhà mới phân biệt rõ được.

Cớ sao Thái tử lại có thể nhận ra ngay lập tức?

Chàng chăm chú nhìn ta vài lượt, hơi suy tư, rồi đưa tay chạm vào nốt ruồi bên khóe mắt ta, tự lẩm bẩm:

“Là thật…”

SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

2