Hơi thở chàng ấm áp như gió xuân, trong ánh mắt đã lộ ra dục vọng khó che giấu, ta bỗng dưng mong chờ động tác kế tiếp của chàng.
Thái tử khẽ nhếch môi cười:
“Thẩm Liễu Nhi mắt phải không có nốt ruồi lệ. Có nốt ruồi ấy, chỉ có Thẩm Vân Nhi.”
Ta đưa tay sờ vào khóe mắt mình, đầy nghi hoặc:
“Chàng sao biết điều này?”
Nhưng thôi, ta cũng không định mượn danh Thẩm Liễu Nhi mà làm gì.
Ta lập tức quỳ xuống, khẽ nói:
“Thái tử thứ tội, thiếp thân đúng là Thẩm Vân Nhi.”
Thái tử không nổi giận, chỉ nhẹ nâng cằm ta lên, trầm tư:
“Trấn Quốc công giả mạo tên tuổi, đưa một thứ nữ đến, là có dụng ý gì?”
“Hoàng thượng ban hôn cho đích nữ nhà họ Thẩm, thiếp thân chính là đích nữ, mẫu thân ta là chính thất, chỉ là mất sớm.
Phụ thân sủng thiếp diệt thê, ta từ nhỏ đã bị đưa về quê.
Trùng hợp cơ duyên, mới có thể thay người đỡ đao cho điện hạ.”
Ta vén tay áo, lộ ra vết sẹo mảnh dài nơi cánh tay.
Thái tử lạnh nhạt liếc qua:
“Ngươi biết đây là tội khi quân không?”
Ta lắc đầu, chậm rãi giải thích:
“Hoàng thượng ban hôn vì công lao cứu giá, người cứu giá là thiếp thân. Tên là do phụ thân báo lên, đâu thể trách thiếp thân khi quân?”
Thái tử mỉm cười:
“Miệng lưỡi lanh lợi!”
Chàng không giận, cũng chẳng truy cứu, đúng như ta đoán, chàng chẳng bận tâm Thái tử phi là ai.
Ta thuận thế nói tiếp:
“Thiếp thân muốn cùng điện hạ bàn một cuộc giao dịch.”
Thái tử nhướn mày:
“Ồ? Giao dịch gì?”
“Thiếp thân biết điện hạ tâm niệm Trắc phi Bạch thị, chỉ mong hai người có thể đầu bạc răng long. Thiếp thân nguyện vô điều kiện phối hợp, chỉ làm một Thái tử phi trên danh nghĩa, không cầu sủng ái, chỉ cầu sau khi điện hạ đăng cơ, ban cho thiếp thân tự do.”
Chàng cau mày:
“Vì sao?”
“Chốn hoàng cung nuốt người này, chỉ có tranh đấu triền miên, thiếp chỉ mong sau khi chuyện kết thúc, có thể đổi thân phận, tìm chốn yên ổn sống qua ngày.”
Thái tử trầm mặc thật lâu, chẳng nói gì.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng chàng lại để ta quỳ thật lâu.
Chàng ngồi bên mép giường, chằm chằm nhìn ta.
Trong lòng ta như có trăm con ngựa dẫm đạp, mà không dám nhúc nhích, hai đầu gối đau tê dại.
“Dù sao ta cũng là nữ tử, chàng không biết thương hương tiếc ngọc chút nào sao?”
Hồi lâu sau, Thái tử mới nhẹ giọng:
“Đứng lên đi.”
Chàng vỗ vỗ bên giường, ý bảo ta ngồi xuống.
Ta rụt rè ngồi qua một bên, trong lòng nghĩ:
“Sao còn chưa đến chỗ Trắc phi Bạch thị của chàng nữa?”
Thái tử mỉm cười tinh nghịch:
“Ta không đồng ý!”
“Trấn Quốc công báo sai tên đã là khi quân, ngươi lại không báo, cũng cùng tội.
Dù ngươi có công cứu giá, cũng chỉ là miễn chết, không miễn phạt!
Ngươi không có tư cách đàm điều kiện với cô!”
“Ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn làm Thái tử phi bên cạnh cô, cô sẽ bảo hộ ngươi — không còn lựa chọn nào khác!”
Lời đồn rằng Thái tử ngu dốt, quả là vô căn cứ. Người trước mắt này, đâu dễ bị gạt?
Ta sững sờ không nói nên lời.
Rõ ràng kiếp trước Thái tử căn bản chẳng màng sống c.h.ế.t của Thái tử phi.
“Điện hạ… sao lại bảo vệ thiếp thân?”
Ta thấp thỏm:
“Thái tử này … sao khác hẳn kiếp trước?”
Thái tử cười sảng khoái:
“Nói nhảm, vì ngươi cứu ta mà!”
Ta hơi thả lỏng:
“Thái tử cũng coi như có chút lương tâm.”
Chàng lại hỏi nhẹ:
“Ngươi mong cô ở lại sao?”
Khói hương trong phòng càng lúc càng nồng.
Ta không hiểu sao thấy hơi nóng, bức bối khó chịu, nhìn chàng mà bỗng thấy giải khát, không kìm được đến gần, bật thốt:
“Chàng… làm được chứ?”
Dù sao kiếp trước, Thái tử c.h.ế.t trên giường của Trắc phi Bạch thị, ta nghĩ chắc là mệt mà chết?
Vừa nói xong đã hối hận, vội bịt miệng, nhưng đã quá muộn.
Thái tử rõ ràng nổi giận, chân mày dựng ngược!
Ai bảo hắn thân thể yếu đuối, đáng thương cho ta còn không được phép hỏi.
Đêm xuân ngắn ngủi, một đêm đến sáng.
Ta nghĩ, Thái tử hẳn là có chút để tâm đến ta rồi chăng?
Ít nhất về ngoại hình, hắn dường như cũng khá hài lòng.
Lúc mơ màng, ta nghe thấy ma ma thúc giục chúng ta đi dâng trà kính trà, vừa muốn ngồi dậy, Thái tử đã đè ta xuống, lạnh giọng quát một câu:
“Không cần quan tâm!”
Ta không dám nhúc nhích, dù sao cũng đang buồn ngủ.
Nửa canh giờ sau, ta và Thái tử cùng ngồi kiệu rồng, chậm rãi đến trước cửa cung của Hoàng hậu.
Thẩm Liễu Nhi và Nhị hoàng tử đã đứng chờ ở đó từ lâu.
Thế nhưng Hoàng hậu vẫn chưa triệu kiến.
Ta bước xuống kiệu, bắt gặp ánh mắt đầy oán độc và nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Liễu Nhi nhìn ta.
Ta cũng hiểu được cơn tức của nàng ta.
Dù sao kiếp trước, Thẩm Liễu Nhi một mình đi dâng trà, còn bị Hoàng hậu phạt đứng ngoài cửa suốt một canh giờ.
Giữ không được Thái tử trong đêm tân hôn là lỗi của Thái tử phi.
Mà ta và Nhị hoàng tử khi ấy đã trao khăn làm bằng, Hoàng hậu cũng không làm khó chúng ta.
Ma ma trong cung bước ra, nói: “Hoàng hậu triệu kiến.”
Hoàng hậu nói, việc quan trọng nhất với hai đôi tân nhân hiện giờ, chính là truyền hậu duệ.
Thái tử không vui: “ Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là mẫu hậu có thể tự tiện đốt hương trong cung của nhi thần.”
Hoàng hậu chỉ nhàn nhạt cười:
“Trắc phi Bạch thị thân thể hàn, vốn không thích hợp sinh dưỡng. Mẫu hậu biết con có cảm tình với nàng ta, nhưng việc sinh con nối dõi là trách nhiệm của Thái tử.”
Ta và Thẩm Liễu Nhi liếc nhau, bừng tỉnh hiểu ra — vì sao đêm đó chúng ta lại không thể khống chế được bản thân mà gần gũi Thái tử.
Chỉ khác là, Thẩm Liễu Nhi bị Thái tử ghét bỏ, còn ta thì thuận lợi viên phòng.
Nhưng nghĩ lại, kiếp trước Thẩm Liễu Nhi giải quyết đêm tân hôn thế nào?
Ánh mắt nàng càng thêm giận dữ, oán khí cũng ngày một nặng nề. Có lẽ còn vì Nhị hoàng tử chỉ chống đỡ được năm phút.
Dù sao Nhị hoàng tử sớm đã bị đám cung nữ thái giám làm cho hỏng rồi.