SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Kiếp trước, cũng nhờ ta có thể chất dễ thụ thai, nên mới sinh được đứa con kia.

Thẩm Liễu Nhi đêm qua e là chẳng hề ngọt ngào như nàng ta tưởng tượng.

Phản ứng của Thái tử thì rất thản nhiên, chẳng có vẻ gì là muốn trách tội Hoàng hậu cả.

“Hoàng huynh thật có phúc, thần đệ theo sao không kịp.”

Nhị hoàng tử hiếm khi lên tiếng, hắn xưa nay vốn ít khi thể hiện.

Thái tử lạnh lùng cười:

“Đệ đệ đêm qua thế nào?”

Nhị hoàng tử cười gượng, liếc nhìn Thẩm Liễu Nhi:

“Vân Nhi rất cố gắng.”

Thẩm Liễu Nhi lại đỏ mặt e lệ, còn lấy khăn che mặt làm bộ làm tịch.

Hoàng hậu xem xong khăn làm bằng, hết sức vui mừng:

“Hoàng thượng vẫn đang mong hậu duệ. Khâm Thiên Giám từng nói, nữ nhi Thẩm gia mang mệnh phượng, nhất định có thể sinh ra chân long thiên tử. Hai người các con phải cố gắng nhiều hơn, bản cung chờ tin tốt.”

Khó trách kiếp trước ta may mắn như vậy, ở trong hoàng thất thuận buồm xuôi gió, thì ra là bụng tranh khí.

Chỉ không biết Thẩm Liễu Nhi có phúc khí ấy không?

Hoàng hậu giữ chúng ta lại cùng dùng bữa, món ăn trong cung quả thực mỹ vị, ta ăn đến nửa chừng, lòng đầy khoan khoái.

Bỗng Thẩm Liễu Nhi đứng bật dậy:

“Thần thiếp nguyện góp vui cho Hoàng hậu nương nương, xin dâng tặng một khúc ca múa do chính mình biên soạn.”

Giọng ca của Thẩm Liễu Nhi vốn đã hay, uyển chuyển như hoàng anh hót, vũ điệu cũng mềm mại duyên dáng.

Nhưng ta cầm đũa mà suýt không kiềm được, chỉ muốn ném xuống, thầm nghĩ:

“Thẩm Liễu Nhi, ngươi làm trò gì vậy? Sợ người khác không biết ngươi là Thẩm Liễu Nhi à?”

Hoàng hậu khen không dứt lời:

“Không ngờ Vân Nhi lại có tài ca múa thế này.”

Thẩm Liễu Nhi thẹn thùng:

“Tỷ tỷ càng xuất sắc hơn ạ.”

Nàng ta cố ý liếc về phía ta:

“Phải không, tỷ tỷ?”

Ta đang bận ăn móng giò heo, có hơi bực mình:

“Ra là muốn làm ta bẽ mặt.”

Tiếc là Thẩm Liễu Nhi tính sai rồi, ta không theo trò này.

Ta đáp rất thật:

“Ta chỉ thích múa đao luyện kiếm, không giỏi cầm kỳ thi họa.”

Nhị hoàng tử cười:

“Mọi người đều nói Thẩm Liễu Nhi là tài nữ nổi danh Đại Hạ, sao lại không biết ca múa? Nghe nói Thẩm Vân Nhi giỏi võ, chẳng lẽ ngươi không phải là Thẩm Liễu Nhi?”

Ta nghĩ thầm:

“Nhị hoàng tử hỏi thẳng thế này, chẳng lẽ hắn cũng nhận ra người trước mắt không phải là Thẩm Vân Nhi?”

Thái tử không chần chừ, đứng dậy nói:

“Nhi thần có việc muốn tâu — đêm qua tân nương lên nhầm kiệu hoa, người được cưới về làm Thái tử phi là Thẩm Vân Nhi, không phải Thẩm Liễu Nhi.”

Hắn nói thẳng đến mức không màng sống c.h.ế.t của ta!

Ta đặt móng giò xuống, tiến lên quỳ trước điện, thuận theo lời Thái tử:

“Lúc xuất giá, trang phục của ta và muội muội rất giống nhau. Trước khi xuất môn ta suýt trượt ngã, lúc ấy hỗn loạn, nên mới đứng nhầm vị trí.”

Hoàng hậu nộ khí đằng đằng, đập bàn quát lớn:

“Đã nhận nhầm tân nương, vì sao không lập tức đổi lại? Còn viên phòng rồi!”

Ta, Thẩm Liễu Nhi và Nhị hoàng tử đều quỳ xuống, không dám hé lời.

Thái tử cười lạnh:

“Không phải do mẫu hậu sao? Hương dược nồng đến vậy, gạo sống nấu thành cơm chín rồi, lúc tỉnh dậy mới biết đổi người.”

Ta vốn tưởng Thái tử đang trách Hoàng hậu, ai ngờ hắn đang giải vây cho ta, bày mưu đặt kế với Hoàng hậu.

Thái tử quả nhiên cơ trí!

Đêm qua trong lúc mưa móc, hắn chỉ nói ta phối hợp, chỉ cần làm tốt phần của mình.

Hoàng hậu khí thế ban đầu đã tiêu tán không ít, khuôn mặt cũng có phần ngượng ngùng, chắc bà không ngờ lòng tốt lại hóa chuyện sai.

Bà thở dài:

“Chuyện đã đến nước này, thì cứ thuận theo tự nhiên. Bản cung sẽ bẩm báo Hoàng thượng.”

“Từ hôm nay trở đi, Thái tử phi chính là Thẩm Vân Nhi.”

Ta mừng rỡ dập đầu thật mạnh:

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương khoan dung.”

Thẩm Liễu Nhi khôn khéo lại hóa dại, vừa nãy cũng bị dọa không nhẹ.

Nhưng nàng ta vẫn vui, vì không phải đội danh nghĩa Thẩm Vân Nhi, vẫn nuôi giấc mộng làm Hoàng hậu.

Chúng ta cứ vậy mà “nhẹ nhàng” đổi lại thân phận cho nhau.

Ngày mai hồi môn, ta sẽ không còn là Thẩm Liễu Nhi nữa.

Hôm đó, trước khi về nhà mẹ đẻ, Thái tử nói có chuyện bận, không thể đi cùng ta, liền sai Hàn Lâm mang theo sính lễ hậu hĩnh đi cùng ta đến Thẩm phủ.

Thẩm Liễu Nhi đứng trước cửa, thấy ta đi một mình, cười đến mức n.g.ự.c dán vào lưng:

“Tỷ tỷ, Thái tử không cần tỷ nữa sao?”

Ta đi ngang qua bên người nàng, chẳng buồn để tâm.

“Hàn Lâm, đưa lễ hồi môn đến chỗ phụ thân ta.”

Thẩm Liễu Nhi nhìn thấy lễ vật chất đầy mà Hàn Lâm đem theo, hận đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói:

“Thẩm Vân Nhi, ngươi đừng vội đắc ý quá sớm!”

Ta không đáp lời, đi thẳng đến từ đường Thẩm gia, để nàng ta một mình nói nhảm.

Ta quỳ trước linh vị của mẫu thân, dập đầu tạ ân sinh dưỡng.

Thẩm Liễu Nhi nổi giận xông vào, gỡ lấy bài vị của mẫu thân ta, ném mạnh xuống đất rồi giẫm lên mấy cái, vẻ mặt đắc ý:

“Ngươi làm Thái tử phi chẳng được mấy ngày đâu! Cần gì báo cho ‘dì’ biết!”

Ta giận dữ, giành lại bài vị từ dưới chân nàng, bàn tay bị giẫm đến m.á.u chảy đầy.

SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

4