SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ta suýt nữa bật cười, đành cố gắng bịt miệng, nhắc thầm:

“Đây là chuyện nhân mạng, không phải hí kịch đâu!”

Thị vệ lập tức áp giải một nam nhân lên quỳ trước mặt Thái tử.

Người này ăn mặc lạ lẫm, mặt mũi gian tà, môi mỏng, ánh mắt chột dạ. Vừa trông thấy Bạch Trắc phi, hắn liền vội vàng quay đi né tránh.

Ta nhìn một cái đã đoán được — hai người này chắc chắn có mờ ám.

Thái tử lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ bên hông, mở nắp, đưa về phía nam nhân kia:

“Thứ này, ngươi nhận ra không?”

Nam nhân lén liếc một cái, rồi cúi đầu im lặng.

Thái tử quay sang hỏi:

“Bạch Trắc phi, ngươi nói đi.”

Bạch Trắc phi rõ ràng lộ vẻ chột dạ, ánh mắt né tránh, tay còn khẽ che lấy ngực:

“Ta không nhận ra cái trùng ghê tởm này.”

Ta hiếu kỳ nghiêng người nhìn thử — bên trong là một con trùng c.h.ế.t khô, hình thù quái dị, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Ta không nhịn được, lập tức buồn nôn.

Thái tử lập tức đậy nắp hộp, đến bên ta vỗ lưng dịu dàng:

“Thái tử phi không sao chứ? Có cần mời thái y không?”

Ta khoát tay:

“Không cần.”

Có lẽ vì thấy ta khó chịu, chàng mỉm cười ấm áp, khiến tim ta cũng khẽ rung động một chút.

Chàng quay đầu lại, ánh mắt lập tức lạnh như băng:

“Vậy thì để Cô giải quyết nhanh gọn!”

Chàng chỉ vào chiếc hộp dưới đất:

“Bạch Trắc phi, đây là tình nhân cổ ngươi hạ lên người Cô.

Năm đó chính nhờ con cổ trùng này, ngươi mới khống chế được Cô, khiến Cô đón ngươi làm Trắc phi.

Chuyện ngươi gian díu với thanh mai trúc mã, Cô cũng điều tra rõ rồi. Ngươi không chối được đâu.”

Tình nhân cổ thường có một đôi — trùng đực và trùng cái. Nay trùng đực đã chết, trùng cái cũng không sống được lâu nữa.

Nếu không ép được trùng cái ra khỏi cơ thể, thì Bạch Trắc phi chắc chắn không giữ được mạng.

Ta thầm nghĩ — kiếp trước, Thái tử c.h.ế.t sớm, e là cũng do loại cổ này hại.

Nghe nói năm đó Bạch Trắc phi đêm nào cũng thị tẩm, được sủng ái cực độ.

Lẽ nào... thật sự là bị hút đến cạn tinh kiệt lực mà chết?

Nhưng mà... đêm tân hôn thì tinh thần chàng vẫn còn rất tốt.

Bạch Trắc phi như quả bóng xì hơi, ngồi bệt xuống đất, suy sụp.

Ngược lại, nam nhân kia bỗng trở nên sống động, quỳ xuống cầu xin:

“Là Bạch Trắc phi ép ta! Ta chỉ nghe lệnh hành sự! Xin Thái tử điện hạ tha mạng!”

Bạch Trắc phi nổi giận, giáng thẳng một bạt tai:

“Ngươi ham mê thân thể ta, cũng là do ta ép sao?!”

Ta chép miệng:

“Một nữ thị tẩm hai phu quân... khẩu vị cũng nặng thật.”

Ta liếc sang Thái tử, bản năng lùi lại một bước.

Thái tử vội vàng giải thích:

“Ta chưa từng động vào nàng ta, thật đó!”

Nguyệt Quang cung bỗng chốc hóa thành tu la tràng.

Bạch Trắc phi và gã thanh mai trúc mã nhào vào cấu xé nhau, đến mức thị vệ phải xông vào ngăn cản.

Thái tử lập tức kéo ta rời đi, để lại Hàn Lâm xử lý:

“Giam vào đại lao, chờ tra xét!”

Khi về đến Chung Túy cung, thái y đã sớm chờ sẵn.

Ta không cần bắt mạch, cũng biết rõ — ta đã mang thai.

Ta vuốt ve bụng dưới, trong lòng thầm nghĩ:

“Kiếp này, ta đã thay con một người cha khác, không biết có giống với dáng vẻ đời trước không?

Kiếp trước, ta chỉ gặp con một lần, vừa sinh xong liền ra trận, về thì con đã không còn…

Ta thật sự cảm thấy có lỗi. Kiếp này nhất định phải làm tròn đạo làm mẹ.”

Thái y mừng rỡ báo tin:

“Chúc mừng Thái tử phi, là hỉ mạch!”

Thái tử vui mừng khôn xiết, đại thưởng Chung Túy cung.

Hoàng hậu hay tin, cũng ban thưởng.

Hoàng thượng vui mừng, lập tức hạ chỉ ban thưởng lớn.

Tựa như... đứa bé này là con của Chung Túy cung, chẳng phải của ta và Thái tử vậy.

Tin vui truyền đến phủ Nhị hoàng tử.

Thẩm Liễu Nhi giận dữ đập phá, còn đ.ấ.m bụng mình mà gào:

“Sao lại không biết tranh khí như thế chứ!”

(Chắc chắn chỉ là cái bụng có vấn đề thôi sao...?)

Nhị hoàng tử bận rộn nhặt đồ bị ném, khổ không tả xiết.

Một chiếc bình hoa cổ bị vỡ, hắn đau lòng khôn nguôi — trong cung chẳng có nhiều thứ đáng giá, giờ lại mất đi một món.

Cuối cùng hắn gầm lên:

“Dừng tay!”

Thẩm Liễu Nhi trừng mắt:

“Sao? Ta không được ném nữa à?!”

Nhị hoàng tử lập tức mềm mỏng:

“Ném thì được … nhưng đừng ném cái này. Nếu tỷ tỷ ngươi lỡ mà bị trượt chân thì...”

Hắn chưa nói hết câu, nhưng Thẩm Liễu Nhi đã hiểu, nở nụ cười:

“Ngươi cũng có chút đầu óc đấy.”

Nhị hoàng tử thầm nghĩ:

Nữ nhân trong cung đều dùng chiêu này, chẳng cần đầu óc, nghe nhiều thành quen thôi.

Trời mưa suốt một tháng trời, cuối cùng cũng có một ngày nắng đẹp.

Hôm nay là ngày Thái tử tiếp kiến sứ thần Man tộc.

Thẩm Liễu Nhi dắt theo Hoàng hậu đến Chung Túy cung từ sáng sớm.

“Chúc mừng tỷ tỷ, nhanh chóng mang thai như vậy!”

Miệng nói lời chúc mừng, nhưng tay lại siết chặt lấy vạt áo trắng của mình.

Ta chỉ lặng lẽ quan sát, thấy nàng cùng Hoàng hậu kẻ tung người hứng.

Thẩm Liễu Nhi đề nghị ra Ngự hoa viên ngắm mẫu đơn và thược dược, nói rằng ngắm nhiều cảnh đẹp, sinh con ra cũng sẽ đẹp.

Hoàng hậu nghe vậy gật đầu lia lịa:

“Dù đúng hay sai, ra ngoài dạo cũng tốt.”

Ta biết, chắc chắn nàng có ý đồ xấu.

Ngự hoa viên.

Hoa nở rộ, quả là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Thẩm Liễu Nhi chỉ về phía đình nghỉ mát xa xa:

“Chúng ta qua đó nghỉ một lát, dùng trà điểm tâm, vừa ngắm hoa, chẳng phải thú vị lắm sao?”

Hoàng hậu gật đầu đồng ý.

Ta có Thược Dược dìu đỡ, bước đi cẩn trọng.

Không ngờ, khi bước lên bậc thềm của đình, ta bất ngờ trượt chân.

Ta theo phản xạ túm lấy Thẩm Liễu Nhi đi phía trước.

Có lẽ vì lực kéo quá mạnh, nàng ta cũng mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.

SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

6