“Tối nay muội vẫn chưa ăn gì, cứ mãi bận rộn…” Tạ Cô Đường nói, đưa hộp thức ăn cho nàng: “Ta nướng ít thỏ hoang, còn có cháo nữa, muội ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
Tần Uyển Uyển không nghĩ Tạ Cô Đường sẽ đưa đồ ăn cho mình.
Nàng sững sờ chốc lát rồi mới hoàn hồn, luống cuống nhận lấy cháo Tạ Cô Đường đưa, cảm ơn: “Tạ đại ca có lòng rồi, đa tạ.”
“Trước nay, muội thích ăn mấy món này, giữ lại cho muội là điều nên làm, ta cũng cho Nam Phong rồi.”
“Vậy sư phụ…”
“Lúc nãy ta đến chỗ tiền bối…” Tạ Cô Đường cau mày: “Ngài không ở trong lều, có lẽ đi luyện công rồi.”
“Ừ.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Huynh mặc kệ người, mau nghỉ ngơi đi, người không thích ăn mấy thứ này đâu.”
“Vậy à.”
Tạ Cô Đường mỉm cười: “Thế ta đi nghỉ trước đây.”
Nói xong, Tạ Cô Đường chẳng hỏi gì, lập tức cáo từ.
Tần Uyển Uyển nhìn y rời đi, lại cúi đầu nhìn hộp thức ăn, không kiềm được gọi: “Tạ đại ca.”
Tạ Cô Đường nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”
“Huynh…” Tần Uyển Uyển do dự: “Huynh không muốn hỏi gì sao?”
“Hửm?”
Tạ Cô Đường nghe hỏi thế, lấy làm khó hiểu.
Y ngẫm nghĩ, mỉm cười, nghiêm túc khen: “Tối nay, muội múa đẹp lắm.”
Tạ Cô Đường ít khi cười, con người y trước nay lạnh nhạt, đột nhiên cười như vậy lại vô cùng chân thành.
Tần Uyển Uyển bỗng hơi dè dặt, không dám nhìn Tạ Cô Đường, lắp bắp: “Ta… không phải ta nói cái này.
Tối nay làm nhiều như vậy, huynh không hỏi chúng ta đang làm …”
“Làm chuyện xấu sao?”
Tạ Cô Đường hiểu ý nàng muốn hỏi gì, lập tức cắt lời.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội lắc đầu: “Không phải, chúng ta sẽ không làm chuyện xấu.”
“Vậy vì sao ta phải hỏi?”
Tạ Cô Đường hỏi ngược lại, ánh mắt y ôn hòa nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta bằng lòng xuống núi hộ tống hai vị tức là tin vào nhân phẩm hai vị.
Nếu đã là bằng hữu, muội không tiện nhiều lời, ta cũng sẽ không hỏi.
Nếu cần, ta giúp đỡ là xong.”
“ Nhưng ta …” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời của Tạ Cô Đường, lòng có chút áy náy: “Ta không giúp được huynh cái gì, hình như vẫn luôn khiến huynh giúp đỡ…”
“Muội giúp rồi.”
Tạ Cô Đường đáp, Tần Uyển Uyển khó hiểu.
Tạ Cô Đường nghiêm túc nhìn nàng: “Trong Mật cảnh, cô nương không màng nguy hiểm trợ giúp một tay, Cô Đường cảm kích trong lòng.”
“À.” Tần Uyển Uyển nhớ ra, hơi ngượng ngùng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ.”
“Ta tu Vấn Tâm Kiếm.” Gương mặt Tạ Cô Đường hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Trước nay chẳng có bằng hữu gì, lần đầu tiên kết bạn với người khác, nếu có gì đắc tội…”
“Không đắc tội…” Tần Uyển Uyển khoát tay: “Tạ đạo quân rất tốt, vô cùng tốt.”
Tạ Cô Đường sững người.
Một lát sau, y bật cười, quay đầu nhìn ánh trăng: “Trời đã khuya, đồ nên ăn khi còn nóng, ta đi nghỉ trước đây.”
Dứt lời, Tạ Cô Đường thi lễ cáo từ.
Tần Uyển Uyển đứng ở cửa nhìn y đi xa, cho đến khi Giản Hành Chi vén rèm ló đầu ra gọi: “Còn nhìn? Không ăn cơm à?”
Tần Uyển Uyển hoàn hồn gật đầu, cầm hộp cơm trở vào lều.
Giản Hành Chi nhanh chóng gọi nàng: “Mau mở hộp ra, chúng ta chia, ta cũng muốn ăn.”
Dứt lời, Giản Hành Chi tự cầm hộp thức ăn mở ra, bắt đầu chia đồ ăn với Tần Uyển Uyển.
Y vừa ăn vừa giống như vô ý nói: “À, quên nói với con, hôm nay con nhảy múa, độ thiện cảm của Tạ Cô Đường cộng thêm một điểm, ta cộng thêm mười điểm tích lũy.”
“Thật… thật à?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn nàng: “Phải có lòng tin với bản thân một chút, hôm nay tên Vô Danh ấy nhìn con, độ thiện cảm tăng liền lên bốn mươi.”
“Cao thế?”
Tần Uyển Uyển hết hồn, Giản Hành Chi gặm chân thỏ, gật đầu: “Gương mặt này của con rất đẹp, tính tình cũng tốt, mọi người đều thích con.”
Tần Uyển Uyển bị khen mà tủm tỉm cười.
Giản Hành Chi cúi đầu cầm chén, múc nửa chén cháo, thúc giục Tần Uyển Uyển: “Con đấy, mau chóng xác định một người mình thích, xem ai có thể phát triển.
Ta thấy Tạ Cô Đường không tệ, nhân phẩm đoan chính, còn là kiếm tu.
Kiếm tu chúng ta, những cái khác chưa chắc có, nhưng chắc chắn đủ mạnh.
Kiếm ý của y thuần khiết, tương lai có thể phi thăng.”
“Ồ.” Tần Uyển Uyển gật đầu, dè dặt hỏi: “Sư phụ, người cảm thấy Tạ Cô Đường không tệ à?”
Động tác Giản Hành Chi cầm chén khựng lại, y buồn bực đáp: “Ừ, có điều quan trọng nhất là con thích, tìm một người mình thích quan trọng hơn tất cả.”
Nói xong, Giản Hành Chi buông chén: “Thôi, lều của con nhỏ quá, bức bí c.h.ế.t đi được.
Ta ra ngoài tĩnh tọa.”
Nói xong, Giản Hành Chi biến ra ngoài lều trại, nhưng y không đi mà ngồi ở cửa lều Tần Uyển Uyển, canh giữ giống như một pho tượng Môn thần.
Có Giản Hành Chi gác đêm, Tần Uyển Uyển vô cùng an tâm.
Nàng ngồi xếp chân trong lều ngẫm nghĩ, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng.
Nàng nên sớm suy nghĩ rõ ràng, xác nhận mục tiêu, mau chóng lấy được điểm tích lũy bên phía tuyến tình cảm, để Giản Hành Chi nhanh chóng lấy lại sức mạnh giúp một tay.