Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 229: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Không khỏe thì nằm đi.” Giản Hành Chi sợ Tần Uyển Uyển vừa mở miệng, người này lại tăng độ thiện cảm, bèn chủ động đứng dậy nhường chỗ cho Quân Thù, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Con đi lấy ít thuốc cho ông ta, đừng để nửa đường ngủm mất.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, để lại Quân Thù và Giản Hành Chi mắt to trừng mắt nhỏ trong xe ngựa.

Quân Thù không dám đối mặt Giản Hành Chi, nói cảm tạ xong thì nằm xuống.

Xe ngựa không xóc nảy lắm, hắn nằm nghiêng người, đầu óc mơ màng, lại cảm thấy hơi lạnh.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày Quân thiếu chủ hắn sẽ trở thành như vậy.

Nhân sinh thất ý, liền hồi tưởng quá khứ đắc ý của mình, nhớ đến xưa kia mình sinh bệnh được người khác chăm sóc thế nào.

Thật ra hắn ít khi bệnh, đa phần là bị thương.

Nhưng lần nào bị thương mà chẳng phải tiền hô hậu ủng, dù ngẫu nhiên bị thương tại Mật cảnh, cũng nhất định sẽ có Tần Vãn ở bên cạnh.

Tần Vãn luôn dính lấy hắn, trước đây hắn không chịu nổi, chỉ nghĩ nàng thèm muốn thân phận Thiếu chủ của hắn.

Một nữ cô nhi, nếu như không phải dựa vào hôn ước, làm sao có thể nhảy nhót bên cạnh hắn? Nhưng hôm nay túng quẫn rồi, hắn lại cảm thấy dù thèm muốn thân phận quyền thế cũng được, ít nhất còn có người ở bên.

Hiện tại, Tần Vãn không biết tung tích, sợ rằng ngay cả quyền thế cũng không cần nữa…

Quân Thù mơ mơ màng màng, lờ mờ cảm giác Tần Uyển Uyển bước vào.

Hắn mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển ôm chăn bông, bưng chén thuốc, toàn thân áo đỏ, loáng thoáng trùng lặp với người con gái trong trí nhớ của hắn.

“Tần Vãn…”

Hắn khẽ thì thầm.

Tần Uyển Uyển không nghe rõ hắn đang nói gì, đắp chăn cho hắn, dường như loáng thoáng nghe thấy hắn đang gọi nàng, bèn quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Ông ta run dữ vậy, không sao chứ?”

“Người tu đạo…” Giản Hành Chi thờ ơ: “Chết thì c.h.ế.t thôi.”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Mà này.” Giản Hành Chi nhíu mày, hơi bất mãn: “Ta đối xử tốt với lão già này làm gì?”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển bất lực, nàng đặt chén thuốc xuống, ngồi bên cạnh Giản Hành Chi, nhìn Quân Thù vẫn còn run rẩy, kề vào tai y, thấp giọng nói: “Người quên ông ta tại sao bị vậy rồi à?”

Làn hơi lúc nói chuyện của nàng nhẹ nhàng thổi vào tai Giản Hành Chi.

Y cảm thấy ngưa ngứa, không khỏi giần giật lỗ tai, lại ngầm tăng thêm chút vui thích khó lý giải.

Y muốn bảo nàng thổi thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy kỳ quặc.

Cảm giác chưa bao giờ có này khiến y bất giác dịch m.ô.n.g sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Con nói thì nói, dựa gần ta như thế làm gì?”

Tần Uyển Uyển: “…”

Lời như thế không nói nhỏ, bộ sợ người bên cạnh không nghe à?

Giản Hành Chi thấy vẻ mặt nàng như nhìn tên ngốc, cũng biết mình tự dưng lên cơn, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, ta chăm sóc ông ta, con chăm không tiện.”

Tần Uyển Uyển nhắc nhở Giản Hành Chi chuyện đêm qua, dù sao người là do bọn họ hành hạ thành như vậy.

Nhớ tới chuyện này, y lập tức không ý kiến chuyện Tần Uyển Uyển chăm sóc Quân Thù nữa.

Y đẩy Tần Uyển Uyển ra, chủ động cầm chén thuốc, bóp cằm Quân Thù đổ vào.

Tần Uyển Uyển vội cướp chén thuốc, ngăn y lại: “Bây giờ ông ta là người phàm, người làm như vậy không bệnh c.h.ế.t thì cũng sặc chết!”

Lời vừa dứt, Quân Thù lập tức ho khan, cố gắng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển cầm chén thuốc, quay đầu nhìn hắn.

Sau tích tắc sững sờ, ánh mắt nàng chứa đầy lúng túng và lo lắng: “Vô Danh? Ông không sao chứ?”

Chắc không biết lúc nãy Giản Hành Chi đút thuốc cho ông đâu nhỉ?

“Cô nương…” Quân Thù vừa ho đã cảm thấy cổ họng toàn vị đắng.

Biết bản thân vừa uống thuốc, hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển, lập tức hiểu ra.

Hẳn là khi nãy vị tiên nữ này dốc lòng chăm sóc, đắp chăn, đút thuốc cho hắn.

Lúc tất cả mọi người đều giậu đổ bìm leo, chỉ có người này dịu dàng lương thiện như thế!

Quân Thù vô cùng cảm động trong lòng.

Hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển lo lắng, gượng cười, sợ Tần Uyển Uyển quá lo lắng, trấn an nàng: “Tiên tử không cần lo lắng, ta không sao.”

Thấy hình như Quân Thù chẳng biết gì, Tần Uyển Uyển thở phào.

Nàng nhẹ nhàng kéo chăn cho Quân Thù, ân cần giống như chăm sóc một ông lão cô độc: “Ông nghỉ ngơi cho khoẻ, bị thương cần ngủ nhiều.”

Sau khi trấn an Quân Thù, bảo hắn ngủ xong, Tần Uyển Uyển thiết lập kết giới cách âm xung quanh Quân Thù, đảm bảo nàng và Giản Hành Chi nói chuyện không quấy rầy đến hắn, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Giản Hành Chi đang tĩnh tọa, thấy nàng ngồi trở về, không nể nang nói: “Tĩnh tọa tu luyện, tĩnh tâm minh thần.”

“Vâng.”

Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân trên đệm bồ đoàn, nhắm mắt lại, tĩnh tọa chốc lát, bắt đầu nhớ tới bóng dáng trong thức hải đêm qua.

Nàng không kiềm được mà suy nghĩ, cả nửa ngày cũng không thể nhập định.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 229: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt