Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 233: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn ba người Giản Hành Chi, Thúy Lục, Tạ Cô Đường bao vây Thẩm Tri Minh cả người áo đen, hô to: “Sư phụ, ông ta là Thẩm Tri Minh! Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp!”

***

Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Tri Minh biến sắc, quay đầu định tấn công Tần Uyển Uyển.

Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi phong bế đường đi của Thẩm Tri Minh.

Giản Hành Chi lập tức rống to: “Cắt đuôi! Cắt đuôi!”

Tần Uyển Uyển cũng có ý đó.

Nếu là Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp, muốn bọn họ liều mạng, thật sự không đáng.

Tần Uyển Uyển bắt đầu cắt dây thừng xe ngựa, nhưng dường như dây thừng này được đặc chế, Tần Uyển Uyển cắt như điên bằng kiếm tới nỗi xẹt ra tia lửa thế mà dây thừng chẳng đứt miếng nào.

Tần Uyển Uyển dồn hết sức lực cắt dây.

Quân Thù ngồi ở phía sau, nhìn bọn Giản Hành Chi liều mạng vì mình, nhìn cô nương trước mặt canh giữ xe ngựa không rời không bỏ.

Hắn cảm giác cuộc đời mình đã đạt đến thăng hoa.

Hắn không nhịn được mở miệng, muốn nói thật: “Cô nương, thật ra ta cũng không tính là người tốt, hay là các người bỏ ta lại đi.”

Giản Hành Chi đứng trên cao nhìn Tần Uyển Uyển cả nửa ngày không cắt dây thừng, nghĩ rằng Tần Uyển Uyển không hiểu ý mình, liền hô to: “Con làm gì đấy? Cắt đuôi cầu sinh! Cầu sinh! Vứt bỏ lão già kia đi, đừng lấy mạng Lão tử chơi trò lương thiện(*)!”

(*) Mình đoán câu này nhắc tới một câu trong Đạo đức kinh của Lão tử là “ người thiện, ta đối xử thiện; người bất thiện, ta cũng đối đãi thiện, lấy đức đối xử thiện”

Lương thiện cái rắm!

Tần Uyển Uyển ngồi trước xe cố sức cắt dây thừng cứng như thép.

Bởi vì biên độ d.a.o động cơ thể quá lớn, nhìn từ phía sau giống như đang run rẩy dữ dội.

Nàng vốn không dám mở miệng, sợ mở miệng là mất sức.

Quân Thù không thấy động tác trên tay Tần Uyển Uyển, chỉ thấy cô nương này run lập cập vì sợ hãi.

Rõ ràng bị sư tôn nhục mạ, nhưng nàng vẫn không chịu vứt bỏ hắn.

“Cô nương…”

Lần này, hắn thật sự bị cảm động rồi.

Cũng chính lúc này, Thẩm Tri Minh xuất một chưởng đánh bay Thúy Lục, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi hét to: “Bắc Thành!”

Tần Uyển Uyển đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy kiếm khí đánh xuống như thiên thạch, nàng bất ngờ ném một luồng kiếm ý trong người ra theo bản năng.

Lúc trước Thẩm Tri Minh rời đi điều tra mâu thuẫn giữa nàng và Tô Nguyệt Ly, ông ta đã để lại một luồng kiếm ý dùng để đối phó Quân Thù.

Vào giờ phút này, rốt cuộc luồng kiếm ý kia cũng trả trở về.

Khoảnh khắc kiếm ý bay ra, Thẩm Tri Minh và Quân Thù đều trợn tròn hai mắt.

Nhưng Thẩm Tri Minh đã không còn kịp thu kiếm.

Thấy mũi kiếm đã đến trước người, Tần Uyển Uyển chẳng thể tránh khỏi, một bộ áo tím đột ngột bước tới, bắt lấy trường kiếm đang đ.â.m về phía nàng.

Trường kiếm của Thẩm Tri Minh đ.â.m xuyên bả vai Tạ Cô Đường.

Luồng kiếm ý và phi kiếm của Giản Hành Chi đ.â.m một trước một sau lên người Thẩm Tri Minh.

Ông ta nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển, xác nhận hôm nay không thể tái chiến, bèn hóa thành một luồng sáng bỏ chạy.

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Tạ Cô Đường đằng trước.

Thân hình kiếm tu cao gầy, tay áo lộng gió tung bay, một tay cầm trường kiếm, gương mặt nhuốm máu, sườn mặt xoay qua nhìn nàng: “Muội ổn chứ?”

Giọng nói của y và bóng dáng trong thức hải trùng khít, tim Tần Uyển Uyển đập vừa mạnh vừa chậm.

Là… là Tạ Cô Đường sao?

Người nàng thích… là… Tạ…

Nàng không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe Giản Hành Chi quát lớn: “Chạy đi đâu!”

Nàng quay phắt đầu lại, chỉ thấy quang kiếm rợp trời đuổi theo Thẩm Tri Minh.

Tần Uyển Uyển thấy quang kiếm, biết Giản Hành Chi lại huy động thức hải, lập tức đứng dậy chạy theo Giản Hành Chi: “Sư phụ!”

“Tiền bối, Uyển Uyển!”

Tạ Cô Đường thấy hai người lần lượt đuổi theo Thẩm Tri Minh nhảy xuống chân núi, vội vã đuổi theo.

Nhưng đến nửa đường, y nghe thấy tiếng Tần Uyển Uyển vang lên bên tai: “Huynh dẫn mọi người tới Hoang Thành trước, sau khi an toàn, chúng ta tập hợp.”

Động tác Tạ Cô Đường khựng lại, nhìn ba người lần lượt rơi xuống biển mây dưới chân núi.

Tạ Cô Đường hoang mang đứng trên biển mây, ngẫm nghĩ, cắn răng quay về, trở lại đỉnh núi.

Thúy Lục đang chữa thương, dẫn theo một thị nữ.

Quân Thù vẫn ngồi tại chỗ, cả người thẫn thờ.

Là Tần Vãn…

Hắn bò đến rìa con đường như phát điên, cúi đầu nhìn biển mây dưới chân núi, sực tỉnh.

Người chăm sóc hắn, ở bên hắn, không rời không bỏ hắn, là Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn!

Sao hắn lại không nghĩ tới?

Làm gì có người bất chấp mọi giá, không màng sinh mạng bảo vệ hắn chứ?

Chỉ có Tần Vãn, chỉ có Tần Vãn mới đối xử với hắn như thế!

Quân Thù vừa muốn khóc vừa muốn cười, Tạ Cô Đường giơ tay lên ngừng m.á.u trên miệng vết thương, xách hắn lên, lạnh giọng nói: “Đi mau lên.”

Nghe nói thế, Quân Thù đột ngột quay đầu, lạnh lùng nhìn Tạ Cô Đường.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 233: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt