Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 234: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tạ Cô Đường thấy ánh mắt hắn chợt biến, nhíu mày: “Ông sao thế?”

“Hừ.”

Quân Thù hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi.

Tên mặt trắng nhỏ dụ dỗ vị hôn thê của hắn, chờ hắn khôi phục tu vi…

Khoan đã, Tạ Cô Đường?

Quân Thù đột nhiên xấu hổ nhận ra, dù khôi phục tu vi, hình như cũng đánh không lại?

Hắn nhất thời bị đả kích, không nói gì nữa, lòng thầm so sánh thực lực giữa mình và Tạ Cô Đường.

Hắn là Kim Đan cấp chín, Tạ Cô Đường cũng vậy; hắn là thiếu chủ Nhạc Thành, Tạ Cô Đường là đại sư huynh Thiên Kiếm Tông; hắn là Nhạc tu trẻ tuổi nhất mạnh nhất, Tạ Cô Đường là Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông…

Đợi đã.

Quân Thù đột nhiên nhận ra chuyện gì, hắn bừng tỉnh, Vấn Tâm Kiếm?

Nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ nhõm, ánh mắt ngẩng đầu nhìn Tạ Cô Đường cũng trở nên thân thiện hơn.

“Đại sư(*).” Hắn sửa xưng hô: “Ngài vẫn ổn chứ? Ngài mệt không? Có cần nghỉ ngơi không?”

(*) Cách gọi những bậc thầy

“Im miệng.”

Tạ Cô Đường giơ tay ấn hắn lên vách, đè lên tường.

Sau khi khiến hắn yên lặng, y quay đầu nhìn Thúy Lục: “Đại nhân Thúy Lục, chúng ta lên đường.”

Lúc Tạ Cô Đường và Thúy Lục lên đường đi về phía Hoang Thành, Tần Uyển Uyển đuổi theo Giản Hành Chi rơi thẳng xuống dưới.

Vừa qua biển mây, vô số quạ đen và quang kiếm dày đặc bay đến.

Giản Hành Chi điên cuồng đuổi theo Thẩm Tri Minh, căn bản không quang tâm quang kiếm cắt qua người.

Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau, gắng gượng tránh né quang kiếm, cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi nữa!”

Nghe thấy tiếng Tần Uyển Uyển, động tác Giản Hành Chi khựng lại.

Cũng ngay lúc này, quang kiếm lập tức tập kết, Tần Uyển Uyển bước lên trước một bước, vung Uyên Ngưng ép lui, đồng thời thiết lập pháp quyết ngăn cản quang kiếm bốn phía.

Đầu ngón tay nàng đặt lên trán Giản Hành Chi, linh lực nhập vào thức hải y, ổn định thức hải: “Để ông ta đi đi, không đáng đâu.”

Giản Hành Chi không lên tiếng, y ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

Nếu như người khác nói thế với y, y cũng lười nghe.

Kẻ tiếc mạng không g.i.ế.c được người, chuyện g.i.ế.c người này làm gì có đáng hay không?

Tên Thẩm Tri Minh này năm lần bảy lượt gây rối trước mặt y, còn dám ra tay với học trò y.

Hôm nay không g.i.ế.c ông ta, lòng y bứt rứt.

Nhưng nhìn dáng vẻ toàn thân nhuốm m.á.u của Tần Uyển Uyển, nhất thời y nói không ra những lời này ra.

So với g.i.ế.c Thẩm Tri Minh, mau chóng chữa thương cho Tần Uyển Uyển quan trọng hơn.

Tần Uyển Uyển vận chuyển linh lực, trước ổn định thức hải Giản Hành Chi.

Thấy Giản Hành Chi ngừng đuổi theo, lại định quay đầu phá hủy kiếm trận bên cạnh, Tần Uyển Uyển bèn lên tiếng: “Sư phụ, để ta.”

Dứt lời, nàng giơ tay lên.

Uyên Ngưng bừng sáng, đột ngột quét qua, nháy mắt quang kiếm bên cạnh bị xử lý sạch sẽ.

Giản Hành Chi sững người, lúc này mới ý thức được hóa ra Tần Uyển Uyển đã mạnh như thế từ bao giờ.

Đã có thể bảo vệ thầy rồi.

Y cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm, để mặc Tần Uyển Uyển kéo mình đi, không cho y bất cứ cơ hội lựa chọn nào, trực tiếp dẫn y xuống mặt đất.

***

Sau khi đáp xuống, bọn họ phát hiện dường như nơi này là một vách núi, hai bên đều là núi, cạnh đó là một con suối dung nham.

Hơi nóng từ dung nham tỏa ra khiến nhiệt độ môi trường vô cùng nóng bức.

Sau khi bình tĩnh lại, rốt cuộc Giản Hành Chi nhận ra Tần Uyển Uyển nói không sai, quả thật thức hải của y sắp duy trì hết nổi.

Đầu y đau như muốn nứt ra, nhưng y không biểu hiện, chỉ tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Sau một hồi tĩnh tâm, y nhìn cả người Tần Uyển Uyển đầy máu, giơ tay gọi nàng: “Đến đây, ta trị thương cho con.”

Tần Uyển Uyển không đáp.

Nàng lấy thuốc trị thương trong túi Càn Khôn ra, bước tới cạnh Giản Hành Chi, mở miệng: “Cởi áo.”

“Ta cởi áo làm gì?”

Giản Hành Chi ngơ ngác, Tần Uyển Uyển cầm thuốc, vẻ mặt nhẫn nhịn: “Người bị thương rồi, bây giờ thức hải tổn hại, không thích hợp sử dụng linh lực.

Hơn nữa, dù cho có thể sử dụng Xuân Sinh…” Tần Uyển Uyển ngước mắt: “Người không đau à?”

Lần đầu tiên Giản Hành Chi bị người ta hỏi thế, bỗng nhiên hơi luống cuống, lại cảm thấy mù mờ: “Ta… đánh nhau thì phải đau chứ.”

Tần Uyển Uyển chợt cạn lời.

“Cởi áo ra.”

Nàng biết cấu tạo đầu óc Giản Hành Chi khác người, nói với y cũng như không, chỉ đành uy h**p: “Người bôi thuốc rồi, ta mới bôi.”

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển cố chấp, cảm thấy bất lực.

Y giơ tay cởi áo, cầm lấy thuốc trong tay Tần Uyển Uyển, tự mình cúi đầu bôi, vừa bôi vừa oán trách: “Con bôi là dược rồi, ta bôi cái gì.

Sư phụ đánh nhau nhiều tới nỗi con không tưởng được đâu, thương tích này đã là gì? Nếu không phải hôm nay con cản ta, ta đã g.i.ế.c Thẩm Tri Minh lâu rồi.”

“Giết Thẩm Tri Minh, thức hải sụp đổ, nhẹ thì nhập ma, nặng thì quyên sinh.” Tần Uyển Uyển nhìn miệng vết thương đằng trước của y đã bôi xong, cướp lấy bình thuốc, vòng ra sau lưng Giản Hành Chi, giơ tay thoa thuốc: “Đến lúc đó, ta còn phải chăm sóc một sư phụ bị điên, người làm việc không nghĩ tới người khác sao?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 234: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt