Nói xong, Giản Hành Chi đứng dậy, vòng qua tảng đá, đến nơi rộng rãi thoáng đãng, giơ tay vẽ một pháp trận, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần.
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi tĩnh tọa, ngồi xuống canh gác hộ pháp giúp y, đồng thời quan sát bốn phía.
Thẩm Tri Minh từ nơi này nhảy xuống, bây giờ chẳng biết chạy đi đâu, cũng không biết tại sao Vô Danh chọc phải Thẩm Tri Minh, khiến Thẩm Tri Minh bất chấp tất cả muốn g.i.ế.c hắn.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ một lúc.
Sau khi Giản Hành Chi ổn định, lòng y bình tĩnh lại, chợt nhớ tới lời Tần Uyển Uyển nói ban nãy, hỏi ngược lại nàng: “Con nói người con thấy là Tạ Cô Đường?”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi hỏi, gật đầu: “Chắc là vậy.”
“Làm sao nhận ra?”
“Thì ban nãy, lúc huynh ấy chắn trước mặt ta đỡ kiếm…” Tần Uyển Uyển nhớ lại khoảnh khắc đó, không khỏi xúc động: “Ta cảm thấy đó là bóng dáng kiếm tu trong lòng ta, hơn nữa huynh ấy liều mạng vì ta, ta bị huynh ấy làm cảm động.”
Giản Hành Chi không nói nữa.
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y: “Sư phụ, người cảm thấy thế nào?”
“Đệ tử Thượng Cực Tông chúng ta …” Giản Hành Chi nói một câu không đầu không đuôi: “Không có gì không làm được.”
Tần Uyển Uyển: “???”
Tại sao Giản Hành Chi nói chuyện, nàng nghe không hiểu vậy?
“Sư phụ…” Tần Uyển Uyển truy hỏi: “Câu này có ý gì?”
“Đừng lên tiếng, ta phải tĩnh tọa.”
Giản Hành Chi từ chối trả lời, Tần Uyển Uyển cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ đành tiếp tục hộ pháp cho y.
Mà Giản Hành Chi đang giao tiếp với 666 trong đầu: “Nếu như muốn đánh tuyến Tạ Cô Đường, các người có cách gì không?”
“Chủ nhân, độ thiện cảm của Tạ Cô Đường chỉ có 46…” 666 nhắc nhở y.
40 đến 60 là giai đoạn tán thưởng, điểm của Vô Danh còn cao hơn cái này.
Giản Hành Chi mắt lạnh nhìn 666: “Ta bảo cô nghĩ cách, không hỏi cô được hay không.”
666 nghe vậy run lên, nó gật đầu lia lịa: “Ta nghĩ, ta nghĩ ngay!”
Nói xong, 666 bắt đầu điên cuồng vận hành chương trình.
Một lát sau, nó trịnh trọng đề xuất kiến nghị: “Ký chủ, Tạ Cô Đường và ngài đều là kiếm tu, phương pháp tấn công tương tự.
Ngài cứ dựa theo thẩm mỹ của mình, chỉ cần có thể đánh gục ngài, vậy thì Tạ Cô Đường nắm trong tầm tay!”
“Có lý.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Nếu như trở thành nữ tử ta thích, Tạ Cô Đường còn không thích được sao?”
Giản Hành Chi nghĩ rõ điểm này, cảm thấy mình đã giải quyết một vấn đề lớn cho Tần Uyển Uyển, rốt cuộc cũng tĩnh tâm lại, vui vẻ nhập định, chỉnh lý thức hải.
Đợi một đêm, Giản Hành Chi khôi phục tương đối.
Y mở mắt ra, nhìn thấy Tần Uyển Uyển ngồi bên cạnh lim dim.
Y cầm kiếm chọc nàng, gọi: “Đứng dậy.”
Tần Uyển Uyển đột ngột bừng tỉnh.
Sau một hồi hoàn hồn, nàng thở dài: “Sư phụ, người có thể dịu dàng một chút không?”
“Ta còn chưa đủ dịu dàng?” Giản Hành Chi liếc mắt nhìn nàng: “Nếu là sư phụ ta trước đây, ngài đã đá một cước vào mặt ta rồi, còn để con ngủ?”
Tần Uyển Uyển chịu thua.
Giản Hành Chi vươn tay, nàng lấy nắm tay Giản Hành Chi đứng dậy, phủi bụi trên mông: “Sư phụ, thức hải của người chỉnh lý xong chưa?”
“Tàm tạm, đúng là không thể xằng bậy nữa.”
Giản Hành Chi cũng tự biết lượng sức, dẫn Tần Uyển Uyển đi: “Đi thôi, chúng ta đến Hoang Thành.”
Vách núi chỉ có một con đường, Giản Hành Chi không lưỡng lự dẫn Tần Uyển Uyển nhắm hướng Hoang Thành mà đi.
Giản Hành Chi vừa đi vừa suy nghĩ, nói với Tần Uyển Uyển: “Đêm qua, vi sư suy nghĩ cả đêm.
Con muốn tán đổ Tạ Cô Đường, không phải không thể, có điều ta nhất định phải nói cho con biết, cái này có độ khó thế nào.”
“Khó… khó thế nào?”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi dọa sợ, Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng: “Con và Tạ Cô Đường ở chung rất lâu, vi sư nhiều lần tạo cơ hội cho con, nhưng đến hiện tại độ thiện cảm của y đối với con vẫn chỉ có 46, còn chẳng cao bằng Vô Danh, có thể thấy con không phải gu của y.”
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Tần Uyển Uyển là: “Không thể nào, huynh ấy còn đỡ kiếm cho ta mà.”
“Kiếm tu trọng lời hứa, y đã hứa với ta.”
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng, Tần Uyển Uyển lại nghĩ: “Nửa đêm, huynh ấy mang cơm cho ta!”
“Y tới lều ta trước, phát hiện ta không ở đó, y mới đến tìm con.” Giản Hành Chi vừa nói, vừa không quên bồi cú chót: “Y còn đưa cho Nam Phong nữa.”
“Huynh ấy …” Tần Uyển Uyển nhớ tới vẻ mặt Tạ Cô Đường nói chuyện chân thành thắm thiết với nàng trước quan tài Giản Hành Chi ở Quỷ Thành: “Lúc trước, trước mặt quan tài người, ánh mắt huynh ấy nhìn ta rất thâm tình.
Ta cảm thấy huynh ấy chính là Jack của ta, ta chính là…”
“Tiếp khách(*) hay không tiếp khách không quan trong…” Giản Hành Chi cắt lời nàng, không muốn nàng mơ mộng nữa: “46 thì 46, chẳng có cái gì mà không dám thừa nhận.
Sư phụ nói rồi, không có chuyện đệ tử Thượng Cực Tông chúng ta không làm được.
Tối qua, ta đã suy nghĩ giúp con rồi.