Điểm số không tăng, chứng minh y không thích kiểu của con, vậy chúng ta sẽ trở thành kiểu y thích! Theo đuổi người ta phải quyết đoán, con hiểu chưa?”
(*) Jack (杰克) phát âm là Jié kè, còn Tiếp khách (接客) phát âm là Jiē kè, hai chữ phát âm gần giống nên Giản Hành Chi tưởng nhầm.
Tần Uyển Uyển không nói, chẳng biết tại sao đột nhiên thấy hơi nguội lạnh.
Dường như cái bóng kia cũng không còn giống nữa.
“Con không cần sợ, sư phụ có cách.”
Giản Hành Chi thấy nàng không nói, an ủi nàng.
Tần Uyển Uyển nghe giọng điệu Giản Hành Chi, hơi sợ hỏi: “Cách gì?”
“Tạ Cô Đường và ta đều là kiếm tu…” Giản Hành Chi vô cùng tự tin: “Ta rất hiểu kiếm tu.
Ta đảm bảo biến con thành cô gái mà kiếm tu thích nhất.”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển ngơ ngác: “Cô gái các người thích nhất là thế nào?”
“Chúng ta chọn đạo lữ, chuyện đầu tiên là thực lực.”
“Thực… thực lực?”
Tần Uyển Uyển theo không kịp, Giản Hành Chi gật đầu: “Không sai, nếu như có một cô gái có thể đánh thắng ta, ta nghĩ không chừng ta sẽ động lòng.”
Thảo nào độc thân tới giờ…
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu, nhưng nàng lập tức cảm giác không ổn: “Cho nên ý người là…”
“Ta muốn tập huấn đặc biệt cho con.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng: “Truyền thụ cho con một môn kiếm pháp cấp cao nhắm vào Tạ Cô Đường, đánh bại y.”
Tần Uyển Uyển chấn kinh.
Giản Hành Chi quay đầu lướt nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Thương tích trên người lành chưa?”
“Vẫn chưa.”
Tần Uyển Uyển vội phủ nhận.
Giản Hành Chi gật đầu: “Xem ra khỏe rồi, chọn hôm không bằng gặp ngày…” Giản Hành Chi đột nhiên rút kiếm: “Tới đi, sư phụ dạy con!”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên tấn công.
Tần Uyển Uyển rùng mình, lập tức rút kiếm ngăn lại, gấp gáp nói: “Sư phụ, bỏ đi! Ta đánh không thắng Tạ Cô Đường đâu!”
“Đừng cổ vũ chí khí kẻ khác, chỉ là một tên Tạ Cô Đường, sao đệ tử ta có thể đánh không thắng?”
Giản Hành Chi vừa nói vừa đánh về phía mặt Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển dồn hết sức cấp tốc né tránh, nghe Giản Hành Chi nói: “Nếu thích người tu đạo, đã thích rồi thì phải kiên định, không sợ gian truân, dũng cảm tiến lên.
Đừng trốn tránh, tiếp kiếm! Cảm giác lực độ của thức này chưa?”
Giản Hành Chi trở tay cầm kiếm, giao nhau với kiếm của Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển bị y đè lên vách đá, cả hai dựa rất gần.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm nàng: “Đây là chiêu Tạ Cô Đường hay sử dụng, kiếm thứ hai mà ta dùng lúc nãy có thể phá.
Nào!”
Kiếm của Giản Hành Chi rất vững, tay Tần Uyển Uyển run lên.
Giản Hành Chi vừa nhắc nhở, nàng lập tức phản ứng lại, nghiêng người, trường kiếm thuận theo mũi kiếm quét vài vòng trên tay, trở người tấn công Giản Hành Chi.
Trường kiếm của Giản Hành Chi như đoản đao, kẹp kiếm của Tần Uyển Uyển trong phạm vi nhỏ hẹp.
Hai người cấp tốc đánh vài chiêu, Giản Hành Chi thuận theo sức lực lật ngược tay Tần Uyển Uyển ra sau lưng, ấn xuống đất, nhắc nhở nàng: “Đây là thức thứ hai kiếm pháp của Tạ Cô Đường, kiếm thứ ba mà ta dùng lúc nãy có thể phá.”
“Sư phụ, ta chọn từ bỏ…”
“Thượng Cực Tông không được nói từ bỏ.”
Tay Giản Hành Chi đè mạnh hơn: “Đứng lên!”
Tần Uyển Uyển biết tính tình Giản Hành Chi, nói chuyện không ăn thua.
Hơn nữa lòng nàng nghĩ tới cha mẹ, cũng muốn học thêm chút gì đó, bèn không nói nữa, cắn răng đứng dậy.
Hai người ở dưới vách đá, kẻ chạy người đánh, đánh nhau tóe khói.
Đánh hơn nửa ngày, khuyên tai trên lỗ tai Tần Uyển Uyển phát sáng, lập tức nghe thấy giọng Tạ Cô Đường: “Uyển Uyển, muội có nghe ta nói không?”
Tần Uyển Uyển vừa không tập trung đã bị kiếm của Giản Hành Chi đè lên cổ, ấn vào vách.
Nàng nhìn Giản Hành Chi, vội lên tiếng: “Tạ đại ca, mọi người đến Hoang Thành chưa?”
Nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện, Giản Hành Chi dứt khoát vỗ lên khuyên tai nàng, giọng nói của Tạ Cô Đường phát từ trong khuyên tai ra ngoài: “Phải, chúng ta đến Hoang Thành rồi.
Ninh gia tiếp đãi chúng ta rất chu đáo, Vô Danh cũng sắp xếp xong rồi.”
Tạ Cô Đường vừa lên tiếng, kiếm của Giản Hành Chi đã c.h.é.m tới.
Tần Uyển Uyển gắng gượng né tránh, nghe thấy Tạ Cô Đường kể lại tình huống phía bọn họ: “Lúc nãy, ta vẫn luôn liên lạc với muội, nhưng không có hồi đáp, chỉ có thể dựa vào Nam Phong cảm ứng muội không gặp nạn.
Không biết muội và tiền bối thế nào rồi?”
“Ta…”
Lời còn chưa dứt, kiếm của Giản Hành Chi đã c*m v** vách, tia chớp ánh lửa truy kích mà tới.
Tần Uyển Uyển vội vã hét lên: “Chúng ta rất ổn! Đang trên đường trở về!”
“Muội không sao chứ?” Tạ Cô Đường nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, hơi lo lắng: “Hình như ta nghe thấy muội đang đánh nhau với ai?”
“Hỏi y chiêu này phải làm sao?”
Giản Hành Chi mở miệng, Tần Uyển Uyển vừa tránh né chiêu kiếm của Giản Hành Chi, vừa trả lời Tạ Cô Đường: “Ta… Sư phụ đang dạy ta kiếm chiêu.
Tạ đại ca, huynh biết thức thứ ba mươi hai Hoành xuyên thu thủy biến hóa hất lên thì đánh thế nào không?”