Y nhảy đến bên cạnh Tần Uyển Uyển, xốc cổ áo nàng, kéo nàng dậy: “Sư phụ bảo con học, con còn chạy, nghịch…”
Hai chữ “nghịch đồ” còn trong kẽ răng, Giản Hành Chi đột ngột nhận ra bất thường.
Y ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước là một sơn động cực lớn.
Bảo là sơn động cũng không hẳn, nó trông giống một tế đàn xây trong hang động, mặt đất hình tròn nhẵn bóng, mái hình vòm, đằng trước có mười hai con đường.
Con đường đen như mực, không nhìn thấy bên trong có gì.
“Mười hai cửa sinh tử.”
Tần Uyển Uyển buột miệng lên tiếng.
Nàng chỉ từng trông thấy thứ này trên điển tịch, bình thường được xây tại cửa vào lăng mộ lớn.
Mười hai cửa, chỉ có một cửa đúng, những cái khác đều là ngõ cụt ẩn chứa cơ quan c.h.ế.t người.
Lăng mộ cần mười hai cửa sinh tử thường không phải lăng mộ tầm thường.
Giản Hành Chi buông Tần Uyển Uyển ra, đứng thẳng dậy.
Tần Uyển Uyển cũng ngồi dậy theo, lý trí khuyên: “Một phần mười hai cơ hội, thôi, chúng ta quay lại.”
Nói xong, nàng định đi, nhưng vừa quay đầu đã phát hiện không thấy đường lúc tới.
“Chúng ta đã vào mộ rồi.”
Giản Hành Chi không quay đầu.
Y nhìn cửa, giải thích cho Tần Uyển Uyển: “Chỉ có thể chọn một đường ra ngoài.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy ngây người.
Nàng quay đầu nhìn mười hai con đường, nhíu mày: “Sư phụ… người từng gặp thứ này chưa?”
“Gặp rồi.” Giản Hành Chi điềm tĩnh đáp: “Năm đó đi vào một cổ mộ cướp bảo bối cùng một trăm tu sĩ .”
“Sau đó?”
Tần Uyển Uyển mở miệng theo bản năng, Giản Hành Chi đưa mắt nhìn nàng: “Chỉ có ta sống.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, Giản Hành Chi nhướng mày: “Cho nên biết tại sao sư phụ thường đánh con chưa? Ta đánh con không ác…” Giản Hành Chi bước về trước: “Ta sợ con biến thành chín mươi chín người kia.”
Nói xong, y ngồi xuống, đối diện con đường, đặt tay xuống đất.
Y phóng thần thức ra, Tần Uyển Uyển cũng đồng thời phóng thần thức ra.
Hai người cẩn thận thăm dò một lúc, phát hiện nơi này thiết lập kết giới, bọn họ chẳng nhìn trộm được gì.
Mười hai cửa này, đơn giản là vận may.
Hai người trầm mặc chốc lát.
Giản Hành Chi lên tiếng trước: “Con ở đây chờ ta, ta đi xem thử.
Nếu không có vấn đề gì, ta trở lại đón con.”
“Tạm thời khoan đã …” Tần Uyển Uyển ngăn y lại: “Ta không tin bọn họ thiết lập cái này mà chẳng có quy luật gì.”
Tần Uyển Uyển nói xong, quay đầu quan sát bốn phía.
Đang nhìn xung quanh, bất ngờ Giản Hành Chi nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh cánh cửa bên trái.
Trông nàng ta hơi quen mắt, mặc váy dài màu son, chải búi tóc phụ nhân, cầm đèn lưu ly, dịu dàng nhìn Giản Hành Chi.
“Sư…”
Tần Uyển Uyển quay đầu, tất cả lời nói dừng ở mép môi.
Nàng sững sờ nhìn người phụ nữ kia, chỉ thấy ánh mắt người phụ nữ đó đặt hết lên người Giản Hành Chi, bên trong ẩn chứa sự dịu dàng và trân ái, giống như là cửu biệt trùng phùng.
Giản Hành Chi nhíu mày, y cảm thấy nàng ta rất quen thuộc, không hề có chút ác ý.
Người phụ nữ kia nghiêng người, giơ tay lên, dùng đèn chỉ hướng lối đi.
Ánh đèn dìu dịu chiếu lên con đường, nàng ta khẽ gật đầu với Giản Hành Chi.
“Có phải cô ấy bảo chúng ta đi lối này không?”
Tần Uyển Uyển nhìn thấu ý tứ của người phụ nữ kia, quay đầu nhìn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn gương mặt người phụ nữ đó.
Thật lâu sau, y khẽ đáp: “Ừ.”
Nói xong, y bước lên trước, Tần Uyển Uyển theo sau.
Giản Hành Chi và người phụ nữ kia lướt qua nhau, nàng ta vẫn nhìn y chăm chú.
Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển bước vào con đường dài.
Sau khi đi mấy bước, y quay đầu, chỉ thấy đầu đường trống không, cái gì cũng chẳng có.
Tần Uyển Uyển sợ hãi, không nhịn được nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Giản Hành Chi: “Sư phụ…”
Giản Hành Chi biết nàng nhát gan, trước nay sợ mấy thứ này.
Do dự một lát, y duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, nói cho nàng biết: “Đây là chấp niệm, không cần sợ.”
“Chấp niệm?”
Tần Uyển Uyển tò mò.
Vẻ mặt Giản Hành Chi không tốt lắm, y giải thích: “Con người trước khi c.h.ế.t quá cố chấp sẽ để lại chấp niệm.
Chấp niệm lâu ngày hóa thành tinh phách, gặp phải chuyện khiến cô ta cố chấp thì sẽ hiện thân.”
“Ý người là…”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, Giản Hành Chi đáp: “Ừ, chấp niệm của cô ta không phải con, là ta.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì kinh hãi.
Nàng sắp xếp lại tất cả tin tức đã biết, lòng có một ý nghĩ: “Sư phụ, thật ra chúng ta tới nơi này không phải ngẫu nhiên đúng không?”
“Trên đời này làm gì có ngẫu nhiên?”
Giản Hành Chi kéo nàng, hờ hững nói: “Chỉ có nhân quả cách nhau quá xa, xem tất nhiên thành ngẫu nhiên.”
“Lúc nãy, người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm người, cô ấy tới vì người.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nói xem có phải người và cô ấy có nhân quả gì không?”
Giản Hành Chi không đáp, y cảm thấy Tần Uyển Uyển nói cũng có lý.
Tần Uyển Uyển bộc phát trí tưởng tượng: “Dựa theo thoại bản hay viết, chấp niệm của một người phụ nữ nhiều kiểu nhiều loại, nhưng dính líu đến đàn ông thì có khả năng nhất là nợ phong lưu.