Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 241: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sư phụ…” Tần Uyển Uyển lo lắng: “Chẳng lẽ kiếp trước người phụ lòng người ta, khiến người ta khổ sở ở đây chờ người hơn trăm năm, cô ấy đến còn cầm đèn cho người, không lẽ người là tên sở khanh?”

“Ăn nói linh tinh.”

Giản Hành Chi lập tức phản bác: “Dù cho là kiếp trước, ta cũng không có thời gian làm loại chuyện này!”

“Ai mà biết được.” Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng có lý: “Kiếp trước và kiếp này là hai người.

Người ngẫm lại đi, Lận Ngôn Chi và người trông giống nhau, lỡ như y chính là kiếp trước của người, người có tưởng tượng được kiếp trước đến cả tượng thần của người cũng cầm sách không?”

Y không thể.

Bỗng nhiên Giản Hành Chi không phản ứng kịp, thế mà lại cảm thấy chuyện Tần Uyển Uyển nói cũng có khả năng.

“ Nhưng nếu ta là tên sở khanh phụ lòng cô ta …” Giản Hành Chi tranh cãi: “Vậy sao cô ta còn chỉ đường cho chúng ta?”

“Lỡ như đường này có cạm bẫy thì sao?”

“Có cạm bẫy hay không con không cảm giác được à?” Giản Hành Chi càng nói càng có lý: “Chúng ta đi hơn nửa đường vẫn còn lành lặn, có cạm bẫy gì chứ?”

Tần Uyển Uyển không đáp.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cuối con đường.

Nhìn thấy phía trước không có lối đi, hai người lia mắt, phát hiện cửa ở bên trên.

“Là một mật đạo.”

Tần Uyển Uyển khẳng định.

Giản Hành Chi không nói lời nào, nhún mũi chân nhảy lên cao: “Đi thôi.”

Nói xong, y đẩy nắp bên trên đỉnh đầu, thò đầu ra nhìn, phát hiện là một phòng ngủ.

Bấy giờ là ban đêm, phòng ngủ không đốt đèn.

Giản Hành Chi nhìn bốn bề, sau khi xác nhận an toàn, y quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển vẫy tay, rồi nhảy ra ngoài.

Tần Uyển Uyển nhanh chóng bò theo khỏi địa đạo, cùng đi lên phòng ngủ.

Hai người không dám nói chuyện.

Giản Hành Chi nhẹ nhàng đậy nắp hình viên gạch lại, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

Phòng ngủ này rất lớn, không đóng cửa sổ, gió lạnh thổi từ cửa vào, hiện lên vẻ âm u dị thường.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển sử dụng thần thức lướt quanh phòng, cảm giác một người nằm trên giường.

Dường như người đó đang ngủ, cả hai không dám lên tiếng.

Tần Uyển Uyển trốn phía sau lưng Giản Hành Chi, hai người cùng di chuyển ra ngoài cửa.

Đi được hai bước, bỗng nghe thấy có người mở cửa, cả hai lập tức trốn phía sau giàn hoa hậu viện, nhìn thấy một thiếu nữ bưng chén thuốc bước vào, kính cẩn lên tiếng: “Lão tổ, phải uống thuốc rồi.”

Lão tổ!

Có thể xưng hô đến cấp bậc này đều chẳng phải người bình thường.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.

Nàng giơ hai tay, bịt lấy mũi miệng mình.

Giản Hành Chi trợn mắt, chê nàng chẳng có tiền đồ.

Hai người ẩn núp.

Cô gái kia quỳ chốc lát, thấy không có ai trả lời liền lấy làm lạ: “Lão tổ?”

Người trên giường không lên tiếng, thiếu nữ nhíu mày, bưng thuốc đứng lên.

Nàng ta vừa vạch chăn, bỗng thét lên một tiếng, lập tức lảo đảo chạy ra ngoài.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau, gấp gáp chạy từ sau giàn hoa tới trước giường, thấy một ông lão nằm trên đó.

Ông ta đã gầy trơ xương, đang co giật dữ dội trên giường, bụng phình trướng rất lớn, trông như có thứ gì lăn lộn bên trong.

Ông ta mở to hai mắt, nhìn chòng chọc đầu giường, loáng thoáng gọi tên một người, hình như là “Huy Hà.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn cảnh tượng này, tuyệt vọng nói: “Quả nhiên kiếp trước người là tên sở khanh mà.”

Loại tình huống này vừa nhìn đã biết cạm bẫy!

Đợi một lát chắc chắn Urara(*) sẽ kéo cả đám người tới chỉ vào bọn họ: “Chính các người muốn hãm hại chúng ta XXX!”

(*) Theo mình tra được thì đây là tên một nhân vật trong loạt phim hoạt hình thiếu nhi tên “Học viện Moe” do Đài Loàn và Trung Quốc sản xuất.

“Nói nhảm gì đấy…” Giản Hành Chi phản ứng trước tiên, giơ tay dán một pháp quyết lên phần bụng gần như sắp nổ tới nơi của ông lão, ra lệnh: “Mau giúp trảm tà!”

Tần Uyển Uyển thở dài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng cũng không vùng vẫy nữa.

Giản Hành Chi truyền thêm linh lực vào bụng ông lão, thứ trong bụng phát hiện có người đè lên, bắt đầu hùng hổ phản công.

Giản Hành Chi lạnh mắt đè xuống từng chút một, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng lớn.

Ngay khi có người mở cửa, ông lão đột ngột há to miệng, thét lên, phun ra một luồng khí đen.

Khí đen lao ra ngoài.

Kiếm trên tay Tần Uyển Uyển càng nhanh hơn, nhảy một cái c.h.é.m sạch khí đen, “Keng” một cái, kiếm đập xuống trước cửa.

Hai mắt ông lão khép lại, nhắm mắt ngất xỉu.

Tần Uyển Uyển quỳ một gối dưới đất, nhìn người trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu.

Chỉ thấy một gương mặt thanh tú cúi đầu nhìn nàng chăm chú.

Y khẽ ho hai tiếng, cầm khăn tay che miệng: “Tần cô nương.” Y ngẩng đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, đã lâu không gặp.”

Y mặc TSm gấm vóc, khoác áo khoác, dùng khăn tay che miệng, khẽ ho khan.

Tần Uyển Uyển nhận ra đây là Ninh Bất Ngôn đã từng gặp ở Quỷ Thành.

Tần Uyển Uyển gượng cười: “Ninh đạo quân.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 241: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt