Vừa dứt lời, điểm tích lũy trong đầu Giản Hành Chi “ting” lên, +5.
Giản Hành Chi im lặng không lên tiếng, nhìn màn hình, kéo Tần Uyển Uyển về phòng: “Được rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi kéo đi, vẫy tay với Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Tần Uyển Uyển thì cười khẽ.
Thúy Lục đứng bên cạnh y, nhìn Tạ Cô Đường: “Xem lâu rồi, hơi ngứa tay.”
Tạ Cô Đường kinh ngạc quay đầu.
Y còn chưa kịp phản ứng, Thúy Lục đã đột ngột ra tay.
Tạ Cô Đường giơ tay chặn Thúy Lục, không ngờ tay Thúy Lục cực kỳ linh hoạt, khác hẳn người thường, xoay một cái đã vượt qua cánh tay Tạ Cô Đường, khảy nhẹ dưới cằm Tạ Cô Đường một cái.
Tạ Cô Đường ngây người, nghe Thúy Lục cười khẽ: “Vẫn còn non lắm.”
Nói xong, Thúy Lục cũng thấy chán, thu tay, xoay người rời đi.
Tạ Cô Đường nhìn bóng lưng thướt tha của Thúy Lục, ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay lên lặp lại chiêu ban nãy của Thúy Lục lần nữa, bắt đầu suy nghĩ làm sao hóa giải.
Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển về phòng, chuẩn bị nước tắm cho nàng.
Lúc đi ra khỏi bình phòng, y còn nhìn thấy tay Tần Uyển Uyển vẫn đang múa máy, không khỏi bật cười: “Cảm nhận được niềm vui đánh nhau chưa?”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi hỏi, hơi ngượng ngùng đáp: “Con người dẫu sao luôn muốn thắng thua mà.”
“Tắm đi, tắm xong, ta bôi thuốc cho con.”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển cảm thấy phấn khích, nhưng vẫn kiềm chế hưng phấn mà đi tắm.
Tắm xong, Tần Uyển Uyển lau tóc đi ra, nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi bên cửa sổ.
Y cầm thuốc đi tới mép giường ngồi xuống, kéo tay áo nàng lên, bắt đầu bôi.
Nàng không bị thương gì, chủ yếu lòng bàn tay cầm kiếm bị rách da.
Giản Hành Chi cúi đầu bôi thuốc cho nàng, chỉ nàng những chỗ có thể cải tiến lúc đối chiến với Tạ Cô Đường.
Tần Uyển Uyển nghe vậy hào hứng, gật đầu.
Một lúc sau, nàng dè dặt hỏi: “Sư phụ, thật ra bây giờ ta rất lợi hại đúng không?”
“Đương nhiên.”
Giản Hành Chi nhướng mày: “Con chịu được mười hai chiêu dưới tay Tạ Cô Đường đã lợi hại rồi.”
“Vậy tốt quá.” Tần Uyển Uyển quấn chăn, nhìn Giản Hành Chi bôi thuốc cho mình, xúc động nói: “Ngày nào đó, ta phải thắng Tạ Cô Đường!”
Động tác Giản Hành Chi khựng lại.
Một lát sau, y gật đầu: “Xem ra con thật sự rất thích y.”
Logic gì vậy?
Tần Uyển Uyển khó hiểu nhìn Giản Hành Chi.
Nếu muốn thắng ai là thích người đó, vậy chẳng lẽ người đàn ông nàng thích nhất dưới vòm trời này là Giản Hành Chi sao?
Nàng nằm mơ cũng muốn giẫm bể cái đầu chó của y.
“Ta cảm thấy chỉ thích bình tường thôi.”
Tần Uyển Uyển cảm khái.
Giản Hành Chi bôi thuốc xong, giơ tay lướt qua tay nàng, tay Tần Uyển Uyển lập tức trở nên trắng nõn mềm mại.
Giản Hành Chi đứng thẳng người dậy, căn dặn: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi ra ngoài, đóng cửa lại cho nàng.
Trở lại phòng, không biết tại sao Giản Hành Chi cứ thấy bức bối.
Y ngẫm nghĩ, quyết định đi ngủ trước.
Giản Hành Chi hiếm khi nằm mơ, nhưng đêm hôm đó lại mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển mũ phượng trùm khăn, chậm rãi đi về phía mình.
Y sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, không thấy rõ diện mạo nàng.
Nghĩ cũng đúng, thật ra y cũng không biết dáng vẻ thật sự của nàng thế nào.
Nhưng khi đó, y cảm thấy dáng vẻ thế nào cũng không quan trọng, dù sao cũng là học trò mình.
Y nhìn Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt, y muốn kéo nàng, nhưng Tần Uyển Uyển đã quỳ xuống, sau đó giơ tay dâng y một chén trà, cung kính nói: “Sư phụ, uống trà.”
Giản Hành Chi đơ người.
Tiếp đó, y nhìn thấy Tạ Cô Đường cũng quỳ bên cạnh, mặc áo cưới chú rể, dâng trà: “Sư phụ, uống trà.”
Giản Hành Chi hoang mang nhìn hai người họ.
Khung cảnh chuyển cảnh, đột nhiên y mặc y phục rách nát tả tơi, Tạ Cô Đường cầm bọc hành lý ném vào n.g.ự.c y, hung hăng chỉ vào y: “Bắc Thành là thê tử của ta, nơi này là Tạ phủ, sau này nàng là người của ta.
Cho dù ngài là sư phụ cũng không thể tới gần nàng!”
Y mặc y phục chắp vá, cầm bọc hành lý giống như ăn mày, sững sờ nhìn cổng lớn.
Tần Uyển Uyển đứng bên trong cổng bị Tạ Cô Đường kéo vào lòng ôm chặt.
Tạ Cô Đường đánh nàng té xuống đất hết lần này đến lần khác giống như lúc so tài buổi tối.
Tần Uyển Uyển yếu ớt bị đánh sấp mặt dưới đất, khóc đến thở hổn hển, vươn tay về phía y: “Sư phụ, sư phụ!”
Lúc đó, mưa rất lớn, mưa to làm mờ mắt y.
Y lảo đảo chạy tới, cổng lớn đột ngột đóng lại, sau đó y gục trước cổng, vô lực đập cửa, khóc lóc thảm thiết: “Bắc Thành! Bắc Thành! Con mở cửa đi! Tạ Cô Đường, cậu thả Bắc Thành ra! Đứa trẻ của nàng thật sự là con cậu!”
Đứa trẻ?
Cái quái gì vậy?!
Lời thoại này khiến Giản Hành Chi bừng tỉnh.
Y thở hồng hộc, cảm giác đầu đầy mồ hôi.
Y lau mồ hôi trong đêm tối, nhìn sắc trời bên ngoài.