Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 263: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Có điều lý trí bảo hắn kiềm chế kích động, lúc trước tại thời kỳ cường thịnh mà hắn còn bị tên nam sủng này chơi xỏ đến xoay mòng mòng, huống chi hôm nay?

Hắn không thể kích động.

Quân Thù kiềm chế cảm xúc, quan sát bọn họ.

Hắn nhanh chóng nhận ra bất thường, tình huống không đúng.

Dường như tên nam sủng này rất căng thẳng, mà Tần Vãn và Tạ Cô Đường đang cười cười nói nói …

Lẽ nào… tên nam sủng này sắp thất sủng?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Quân Thù lập tức nhận ra cơ hội của hắn tới rồi.

Tạ Cô Đường tu Vấn Tâm Kiếm, vốn dĩ không có sức cạnh tranh, nhưng người nam sủng này không biết.

Hôm nay, y hiểu lầm Tần Vãn và Tạ Cô Đường, hiện giờ đang hoài nghi, vậy chỉ cần hắn tới đó nhẹ nhàng châm ngòi, khiến tên nam sủng này và Tạ Cô Đường c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.

Nếu y g.i.ế.c Tạ Cô Đường, chắc chắn Tần Vãn sẽ không tha thứ cho y, nếu Tạ Cô Đường gi.ết c.h.ế.t y, thế thì thật hả lòng hả dạ, không còn gì tốt hơn!

Quân Thù vừa nghĩ tới đây, lòng hết sức hưng phấn, một kế hoạch tuyệt diệu âm thầm hình thành.

Hắn buông thùng nước, cầm cây chổi, tràn đầy lòng tin đi về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường so chiêu, ban đầu còn nghĩ ngợi lung tung, tuy nhiên y nhanh chóng bị kiếm chiêu hấp dẫn, sự chú ý đều tập trung vào chuyện tại sao học trò mình không thể đập một kiếm đánh c.h.ế.t Tạ Cô Đường.

Y quan sát vô cùng chuyên chú, vừa nhìn vừa nghĩ lát nữa phải làm sao lập ra kế hoạch huấn luyện tiến thêm một bước cho Tần Uyển Uyển.

Y đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm giác có người ngồi xổm bên cạnh mình.

Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn sang, thấy Vô Danh đang nở nụ cười quỷ dị ngồi kế mình.

Hắn vừa tới đã mang theo một vòng kết giới.

Giản Hành Chi biết trên người tên Vô Danh này mang theo dị bảo, có thể che giấu hành tung của mình, cũng không lấy làm lạ, chỉ hỏi: “Làm gì đấy?”

“Rất khó chịu đúng không?”

Quân Thù nhìn y, vẻ mặt thương hại.

Giản Hành Chi cau mày: “Gì?”

“Tạ Cô Đường là Đại đệ tử Thiên Kiếm Tông, thân phận cao quý, kiếm thuật siêu phàm, hết sức xứng đôi với Tần cô nương.

Một tán tu hương dã như ngài làm sao tranh lại?”

Quân Thù mở miệng, hắn nghĩ khuyết điểm của Giản Hành Chi là xuất thân, tu vi cao thì đã sao? Chẳng phải là một nam sủng à, hắn nhất định phải đ.â.m trúng chỗ hiểm, phá hủy triệt để lòng tự tôn của y.

Giản Hành Chi chấm hỏi đầy đầu: “Ông có ý gì?”

Y sốt ruột rồi.

Quân Thù nghĩ, càng tin tưởng vào phán đoán của mình, tiếp tục quạt gió thổi lửa: “Lấy sắc hầu người, chung quy không thể lâu dài, không dùng chút thủ đoạn sao có thể giữ chặt người thương?”

Quân Thù nói xong, giơ tay chỉ hướng Tần Uyển Uyển: “Ta chỉ ngài một con đường sáng, không biết ngài có muốn nghe không?”

Giản Hành Chi không lên tiếng.

Y nhìn lão già điên này, lại nhìn Tần Uyển Uyển, mặc dù không hiểu rốt cuộc lão già này đang nói cái gì, nhưng y loáng thoáng nhận ra lão già này đang định làm gì đó.

“Đường sáng nào?”

Giản Hành Chi dự định làm rõ ý đồ của lão già, bèn thuận theo lời hắn nói.

Quân Thù tự tin mỉm cười, quả nhiên tên đần độn này mắc câu rồi.

“Chỉ cần ngài nghe theo lời ta …” Quân Thù tới gần, lén lén lút lút nói: “Ta sẽ dạy ngài làm sao đánh bại Tạ Cô Đường.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi cảm thấy đây đúng là tên ngốc.

Y muốn đánh bại Tạ Cô Đường còn cần nghe lời lão già này sao?

Chỉ một Tạ Cô Đường nhỏ nhoi, nếu nguyên thân của y ở đây thì chỉ là chuyện một kiếm.

Có điều nghĩ lại, dường như lão già này nhắm về phía Tạ Cô Đường, y phải làm rõ rốt cuộc lão già này muốn làm gì.

Vì thế, y điều chỉnh biểu cảm trên mặt, xoay đầu qua: “Ông nói đi, ta nghe thử làm sao mới đánh bại được y.”

***

“Biện pháp cụ thể, ngài không cần lo.” Quân Thù nhìn Tạ Cô Đường, quay đầu lại, tràn đầy lòng tin: “Ta trở về vạch kế hoạch một phen, chờ lên kế hoạch xong, tự nhiên sẽ tìm ngài.

Ở tại chỗ này …” Quân Thù chỉ xuống đất: “Ta bắt chước chim c* c* kêu ba tiếng, ngài hãy tới gặp ta.”

“Được thôi.”

Giản Hành Chi gật đầu: “Ta chờ ông, có điều ta không hiểu tại sao ông muốn giúp ta?”

“Ta…” Quân Thù bị y hỏi khó, do dự một lát, tìm được một cái cớ: “Ngài đã giúp ta, ta lấy giúp người làm niềm vui.”

Giản Hành Chi nghẹn lời.

Nhớ tới cú đá Quân Thù bay lên trời kia, y bỗng hơi chột dạ.

Quân Thù vỗ bả vai y, lưu luyến nhìn Tần Uyển Uyển: “Ngài ngồi tiếp đi, ta đi quét sân, ngày khác gặp lại.”

Nói xong, Quân Thù khom lưng ôm chổi, âm thầm rời đi.

Sau khi Quân Thù đi, Giản Hành Chi ngồi xổm sau bụi hoa một lát, thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đã thu kiếm, Tần Uyển Uyển nhìn sắc trời sực nhớ: “Trời sáng rồi, ta đi gọi sư phụ dậy ăn sáng.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 263: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt