Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 272: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đối với những người tu tiên bọn họ, bất cứ hứa hẹn nào cũng là nhân quả, vô cùng quan trọng.

Miếu Nguyệt Lão…

Giản Hành Chi cầm d.a.o thái, cơ thể nhanh hơn đầu óc, lập tức lao ra khỏi Ninh phủ.

Thần thức y mở rộng, tìm kiếm toàn bộ Hoang Thành, nhanh chóng tìm được vị trí Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường.

Y cầm d.a.o hùng hổ chạy tới, cả quãng đường đều nghĩ lý do sau khi tới đó.

Bọn họ không nên vứt bỏ y?

Nhưng tình nhân tán tỉnh yêu đương ở riêng là chuyện cần thiết.

Vậy vì sao bọn họ dẫn Nam Phong theo?

À, Nam Phong hẳn là người hầu, không ảnh hưởng yêu đương.

Thật ra y không nên đến.

Nhưng y không khống chế nổi chính mình!

Y chạy như điên tới trước mặt Tần Uyển Uyển, khoảnh khắc thấy bóng lưng nàng và Tạ Cô Đường, y vội vàng dừng lại.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhàn nhã dạo bước trên con phố náo nhiệt, Nam Phong ở bên cạnh cầm đồ thay họ.

Hoa đăng chiếu rọi, trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ, duyên trời tác hợp.

Vô số từ ngữ lướt qua đầu y, y bỗng ước gì mình không đọc sách nhiều như vậy.

Bảy nghìn quyển sách chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến y chua xót.

Nhưng sức mạnh của văn hóa vẫn khiến y bỗng chốc sợ hãi.

Y bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ xoay người.

Cũng chính lúc đó, giọng nói kinh ngạc của Tần Uyển Uyển truyền đến: “Sư phụ?”

Động tác Giản Hành Chi cứng đờ.

Y đưa lưng về phía Tần Uyển Uyển, đang suy nghĩ phải giải thích thế nào, Tần Uyển Uyển đã dẫn người tới sau lưng y, vòng qua trước mặt, tò mò nhìn: “Sao người lại ở đây?”

“Dạo… dạo phố.”

“Người cầm d.a.o làm gì vậy?”

“Tiện tay.”

Nói xong, Giản Hành Chi cảm thấy không thể để Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, bèn đổi thủ thành công: “Sao con không nói tiếng nào đã đi dạo phố?”

“Ta có để lại mảnh giấy.”

“À.” Giản Hành Chi gật đầu: “Ta không thấy.”

Nói xong, y khoát tay: “Thôi, ta về đây, các người tự đi chơi đi, không cần mang theo ta cũng được.”

Y cúi đầu, cầm d.a.o thái vội vã quay về.

Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, trên d.a.o thái còn dính vụn đồ ăn, ngẫm nghĩ, nàng liền hiểu, chắc chắn là y đang nấu ăn giữa chừng chạy ra.

Còn vì sao Giản Hành Chi nấu ăn, hẳn là bắt đầu từ câu “ muốn ăn cháo” kia của nàng.

Nghĩ đến đây, Tần Uyển Uyển mềm lòng.

Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi giữa đám đông, nhớ tới hình như năm đó ở Tiên giới, y cũng đơn độc như thế.

Nàng suy nghĩ, bèn lớn tiếng gọi: “Sư phụ.”

Bước chân Giản Hành Chi dừng lại, kinh ngạc ngoảnh đầu.

Y nhìn thấy dưới hoa đăng, Tạ Cô Đường và Nam Phong đứng sau lưng Tần Uyển Uyển, thiếu nữ vẫy tay với y, nở nụ cười trong veo: “Đi dạo chung nhé.”

Giản Hành Chi đột ngột mở to mắt, y không biết tại sao ngay khoảnh khắc đó lại có hạnh phúc không tên tuôn trào.

Một lát sau, y mỉm cười: “Ừ!”

Buồn bã bị quét sạch, y vui vẻ chạy tới, cất d.a.o vào túi Càn Khôn.

Tần Uyển Uyển nhìn y từ trên xuống dưới, hỏi: “Người đói bụng không?”

“Không…”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ lúc nãy Tần Uyển Uyển còn muốn húp cháo, y lại sửa miệng: “Đói rồi, muốn ăn gì đó.”

“Vậy chúng ta đi ăn.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường và Nam Phong bên cạnh: “Ta dẫn sư phụ đi ăn, hai người đi dạo chỗ khác trước đi.”

Tạ Cô Đường và Nam Phong hiểu ý Tần Uyển Uyển, nàng dẫn Giản Hành Chi đi, bọn họ đi hỏi thăm hành tung Yên Vô Song.

Cả hai gật đầu, cùng nhau rời đi.

***

Trên phố chỉ còn lại Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, Giản Hành Chi hơi ngượng ngùng: “Con… con và Tạ Cô Đường ra ngoài đi chơi, có phải ta quấy rầy rồi không?”

“Không có gì.” Tần Uyển Uyển xoay người bước đi trên phố: “Dẫn người đi dạo một lát, không có gì trở ngại cả.”

Yên Vô Song phải bày hàng cả đêm, không gấp.

Giản Hành Chi nghe thấy Tần Uyển Uyển bỏ rơi Tạ Cô Đường ở cạnh mình, lập tức vui vẻ hẳn lên, đã lâu y chưa từng vui đến vậy, vội vàng đuổi theo Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển dẫn y đến quầy bánh trôi, múc một tô lớn.

Giản Hành Chi nhìn thứ tròn tròn trong chén, đứng im quan sát.

Tần Uyển Uyển múc một viên bánh trôi, thấy Giản Hành Chi quan sát thứ này, không khỏi ngước mắt lên nhìn, khó tin hỏi: “Người chưa ăn bao giờ?”

Giản Hành Chi ngượng ngùng, chỉ đành đáp: “Đã từng thấy.”

“Người ở Tu chân giới nhiều năm như thế…” Tần Uyển Uyển hỏi: “Mà chưa từng ăn bánh trôi?”

“Ta… khi sinh ra, ta đã là Kim Đan.” Giản Hành Chi giải thích: “Cho nên từ khi nhớ được việc, ta đã tịch cốc.”

“Vậy sao người biết nấu ăn?” Tần Uyển Uyển tò mò về quá khứ của Giản Hành Chi, Giản Hành Chi suy nghĩ: “Bởi vì linh thú, linh mễ(*), linh trà có ích cho tu luyện, nên ta biết xử lý những thứ này.

Nhưng ngũ cốc nhân gian, ta …”

(*) Mễ: gạo

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã đút thìa bánh trôi vào miệng Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi cứng đờ, Tần Uyển Uyển bật cười: “Người ăn đi.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 272: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt