Muốn…
Hắn không muốn chết…
“Được.” Người nọ khẽ cười: “Vậy thì sống.”
Vừa dứt lời, ánh sáng xanh lá bừng sáng trên người Quân Thù.
Hắn mở choàng mắt, sặc nước, cuống cuồng bơi lên bờ.
***
Tần Uyển Uyển được đưa về Ninh phủ.
Tất cả mọi người chạy tới, Thúy Lục liếc nhìn, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Giản Hành Chi kể lại sơ lược sự tình, hơi ảo não: “Sớm biết nó muốn cúp, ta ngăn thuyền Yên Vô Song lại, tránh cho nó tốn sức rồi.”
Thúy Lục nghe thấy lời Giản Hành Chi, mặt lộ vẻ bàng hoàng.
Nàng nhìn Tần Uyển Uyển, lại nhìn Giản Hành Chi, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Cô ấy sống thật không dễ dàng.”
Giản Hành Chi thở dài: “ Đúng vậy.”
“Bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt …” Thúy Lục khuyên Giản Hành Chi: “Cậu… cậu đọc thêm nhiều sách vào, không phải trước khi tới Hoang Thành đã mua rất nhiều sách yêu đương sao?”
“ Đúng vậy.” Giản Hành Chi mù mờ: “Thì sao?”
“Xem nhiều vào …” Thúy Lục vỗ vai y: “Xem hiểu, xem thấu, hiểu biết thêm, tiện thể ngẫm lại bản thân.”
Giản Hành Chi cau mày, Thúy Lục vẫy tay: “Ta tìm Ninh Bất Ngôn uống trà, cậu canh chừng đi.”
Giản Hành Chi gật đầu, không hề nhiều lời.
Y canh giữ Tần Uyển Uyển, tiện thể mang mấy quyển sách yêu đương kia ra, ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển cực khổ đọc sách.
Tần Uyển Uyển ngủ hết một ngày một đêm.
Hôm sau mặt trời lặn, nàng mới mơ màng mở mắt, nhìn thấy Giản Hành Chi canh giữ bên người.
Giây phút đầu tiên phát hiện nàng tỉnh lại, Giản Hành Chi lập tức nhào tới mép giường: “Bắc Thành, con cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Tần Uyển Uyển dừng trên quyển “Ba mươi sáu kế tình yêu” mà y đang cầm, Giản Hành Chi hơi xấu hổ, giấu sách ra sau lưng: “Có muốn ăn gì không?”
“Muốn uống nước.”
Vừa dứt lời, nước đã đến trước mặt.
Giản Hành Chi thành thạo bóp miệng nàng rót vào.
Tần Uyển Uyển tỉnh táo hơn nhiều, cảm thấy bụng trống rỗng, lại nói: “Muốn ăn cháo.”
“Ta đi ngay.”
Nói xong, Giản Hành Chi chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn quay lại nhìn Tần Uyển Uyển, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta đặt cúp trên bàn, ta không cố ý đoạt cúp của con.”
Nháy mắt, nắm đ.ấ.m Tần Uyển Uyển thật cứng, nàng nặn ra nụ cười: “Cút.”
Giản Hành Chi vội vàng chạy đi.
Đợi y đi rồi, Nam Phong đợi ở cửa rất lâu lập tức bước vào: “Chủ nhân.”
“Nam Phong?” Tần Uyển Uyển ngây người, sau đó sực nhớ được: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
“Yên Vô Song đâu?”
Tần Uyển Uyển vạch chăn, bắt đầu mang giày.
Nam Phong đã chuẩn bị từ sớm: “Hôm qua, y không thắng được tiền, bị trên dưới môn phái chửi bới, hôm nay ra chợ đêm bày quầy hàng rồi.”
“Bày quầy hàng…”
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ.
Nam Phong biết nàng nghĩ cái gì, lập tức lấy ra một tấm bản đồ: “Bán đồ chợ đêm trong thành cần được phê duyệt trước, đây là địa điểm quầy hàng được phê duyệt của y.
Tổng cộng có bốn mươi ba quầy, theo ta được biết, tối nay bọn họ điều động toàn bộ Sơn trang Cự Kiếm.
Với tư cách đại sư huynh, y sẽ tới đó giúp đỡ.
Chỉ cần y đi vào đường nhỏ, đây chính là cơ hội của chúng ta.”
“Nam Phong!”
Không ngờ Nam Phong suy nghĩ chu đáo như thế, Tần Uyển Uyển vô cùng xúc động.
Nàng vô vai Nam Phong: “Có ngươi làm linh thú của ta, ta thật cảm động.”
“Hi vọng chủ nhân sớm ngày phi thăng…” Nam Phong được khen, lập tức nịnh nọt: “Ta có thể đi theo chủ nhân, gà chó lên trời! Có điều thời gian hiện giờ không còn sớm nữa…” Nam Phong nhìn ra ngoài cửa: “Tạ đạo quân đã chuẩn bị sẵn sàng, chừng nào chúng ta đi?”
“Được rồi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cầm giấy bút, lập tức viết một mảnh giấy nhỏ cho Giản Hành Chi:
Sư phụ, ta đi dạo chợ đêm, về hơi trễ.
Xong xuôi, Tần Uyển Uyển và Nam Phong cùng ra cửa, kéo Tạ Cô Đường đi về hướng chợ đêm.
Lúc ba người ra cửa, Quân Thù đang chống gậy trở về.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của ba người, Quân Thù suy nghĩ, nhanh chóng trở về báo tin.
Giản Hành Chi đang đắm chìm trong niềm vui nấu cháo, hồn nhiên không phát hiện Tần Uyển Uyển rời khỏi, bản thân vừa thái đồ ăn vừa ngâm nga ca khúc, muốn học trò nhỏ bị tay nghề của mình làm bất ngờ một phen, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Đồ ăn thái lộp cộp lộp cộp, bỗng âm thanh “leng keng” vang lên trong đầu y.
666 run rẩy chúc mừng, 5 điểm tích lũy lại cộng vào sổ.
Dao thái dừng giữa không trung, Giản Hành Chi siết rồi thả, siết rồi lại thả.
Y trấn an chính mình, không sao, chắc chắn là tình cảm của Tần Uyển Uyển có tiến triển, cộng điểm tích lũy là chuyện tốt.
Nhưng mọi thứ đều sụp đổ trong khoảnh khắc Quân Thù đột ngột ló đầu vào.
“Đạo quân.” Quân Thù đội rong thò đầu vào: “Ta vừa nhìn thấy Tạ Cô Đường và Tần cô nương tay trong tay đến miếu Nguyệt Lão rồi!”
Ngực tắc nghẽn.
Giây phút đó, các kiểu chinh phục yêu đương đã xem đêm qua tuôn ra trong đầu.
Quan hệ tình lữ đến một mức độ nào đó sẽ tới miếu Nguyệt Lão, ngắm hoa thưởng trăng, hứa hẹn cả đời.