Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 270: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nếu Tạ Cô Đường vượt qua lớp sóng này nhảy lên thuyền Yên Vô Song, e là rất khó đáp xuống bằng trạng thái tốt nhất.

Ngay bước ngoặc căng thẳng này, Tần Uyển Uyển khó lòng phân biệt nguồn gốc linh lực từ đâu, cả đầu đều là bắt lấy Yên Vô Song, sợ trạng thái Tạ Cô Đường không tốt, kế hoạch bất thành.

Nàng lập tức căn dặn Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, chúng ta cùng chèo, vượt qua chiếc thuyền nhỏ này.”

Rõ ràng tốc độ của Yên Vô Song tăng lên, nếu chiếc thuyền nhỏ này chỉ có tốc độ như thế, bọn họ có thể vượt qua!

Tạ Cô Đường cũng có ý đó, y buông kiếm, bắt đầu chèo thuyền!

Cuộc cạnh tranh giữa Yên Vô Song và Tần Uyển Uyển kí.ch thích ham m.uốn thắng thua của Giản Hành Chi.

Y vừa nghĩ Tần Uyển Uyển muốn bỏ rơi mình, nghĩ đến Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đơn độc chơi thuyền trên hồ, y cảm thấy không được, y nhất định phải chèo song song với Tần Uyển Uyển!

Vì thế, y dồn hết sức lực tạo ra kỳ tích, sử dụng bạo lực để bổ túc khiếm khuyết của thuyền, duy trì trạng thái ngang hàng với hai chiếc thuyền lớn!

Yên Vô Song tăng tốc, Tần Uyển Uyển càng tăng tốc, y càng phải tăng tốc hơn nữa!

Khoảng cách ba con thuyền cũng chỉ nửa trượng.

Ba bên rơi vào cạnh tranh cực đoan, xuyên thẳng qua khu ám sát định sẵn, rẽ qua khúc quanh, lao trên mặt sông.

Dưới sự hoan hô của đám đông, cự ly vạch đích ngày càng gần!

Tất cả mọi người đã hoàn toàn quên bẵng mình tới đây làm gì, chỉ nhớ phải chèo thuyền, dốc sức chèo thuyền!

Vì tiền, vì bắt người, vì bắt kịp!

Kẻ duy nhất còn lý trí trong nhóm người này chỉ có Quân Thù thoi thóp hơi tàn.

Hắn sắp chịu hết nổi, não bộ nói cho hắn biết cứ vậy đi, có lẽ hắn sẽ c.h.ế.t tại đây, hắn cắn răng, cuối cùng quyết định.

Hắn phải vứt bỏ biện pháp bạo lực này, xông lên, đục chìm thuyền Tần Uyển Uyển.

Thuyền Tần Uyển Uyển chìm rồi, Giản Hành Chi đuổi kịp bọn họ là có thể giế.t c.h.ế.t Tạ Cô Đường.

Dù cho không đánh nhau, hắn đứng ra xác nhận Giản Hành Chi sai bảo hắn đục thuyền cũng có thể châm ngòi li gián Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi!

Vừa nghĩ vậy, Quân Thù hít sâu, hô to một tiếng, lấy bùa nổ ra, đột ngột nhắm về phía thuyền Tần Uyển Uyển!

Cũng chính lúc này, mái chèo Giản Hành Chi đập mạnh lên đầu hắn, Quân Thù bị đập đơ người, òng ọc chìm xuống.

Vạch đích ở ngay trước mắt, ba con thuyền nhào về phía vạch đích như điên.

Ngay lúc đó, bùa nổ trong tay Quân Thù “ầm” một tiếng, sóng lớn cuồn cuộn dâng lên, ba con thuyền bị sóng xô đẩy.

Thuyền nhỏ phản ứng nhanh hơn, Giản Hành Chi dùng linh lực làm khiên, biến thuyền thành kiếm, ngự kiếm mà qua, thuận lợi trượt tới vạch đích!

Tiếp theo, thuyền của Tần Uyển Uyển và Yên Vô Song trước sau trôi về vạch đích, ba con thuyền đồng loạt cập bờ.

Tất cả mọi người đều nằm bẹp trên thuyền, mệt lả th,ở dốc.

Chỉ có Giản Hành Chi và Yên Vô Song tinh thần phấn chấn, Tạ Cô Đường gắng gượng chịu đựng.

“Chúc mừng! Chúc mừng!”

Tần Uyển Uyển dán ở mép thuyền, gian nan ngẩng đầu, muốn xem kẻ chèo thuyền độc mộc rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Kế tiếp, nàng nhìn thấy nhóm người đổ về thuyền đầu, nhân viên công tác cầm cúp chạy về phía thanh niên áo lam giữa đám đông.

Thanh niên áo lam cầm cúp xong thì nhảy về phía nàng, ngồi xổm trước mặt quan sát.

“Tiền bối?”

Tạ Cô Đường kinh ngạc mở miệng: “Sao ngài…”

“Có phải con muốn cúp không?”

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển sức cùng lực kiệt, đưa cúp tới.

Khoảnh khắc lấy được hạng nhất kia, y đã suy nghĩ rõ ràng.

Tần Uyển Uyển không có cơ hội mang thai, những lời nàng nói chắc chắn là lừa người.

Vì sao nói thì y không biết, nhưng đợi lát nữa y hỏi nàng là được.

Mà nàng tham gia cuộc thi chèo thuyện cũng không phải là để ngắm hoa thưởng trăng, dẫu sao suốt quãng đường nàng đều chèo thuyền, cố gắng chiến thắng.

Y hiếm khi thấy học trò của mình cố gắng như vậy, y nghĩ chắc hẳn nàng rất muốn chiếc cúp này, cho nên mới bằng lòng dốc sức như vậy.

Y hào phóng đưa cúp cho nàng: “Con muốn cái gì, nói với sư phụ, sư phụ giành cho con.”

Tần Uyển Uyển nghe thế, nháy mắt hiểu ngay mạch suy nghĩ của Giản Hành Chi.

Nàng nghẹn hơi, trợn trắng mắt, ngất xỉu.

Thấy Tần Uyển Uyển ngất xỉu, Giản Hành Chi ngây người, sau đó ném cúp vào lòng Tạ Cô Đường, vội vàng truyền linh lực cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển vẫn không tỉnh, Nam Phong bò qua, thở hồng hộc: “Đạo quân, có lẽ… chủ nhân mệt quá rồi.”

“Vậy phải làm sao?”

Giản Hành Chi luống cuống ngẩng đầu, Tạ Cô Đường cũng hơi mệt mỏi: “Đi về thôi.”

Giản Hành Chi nghe thấy lời này, vội vàng ôm người trở về Ninh phủ.

Tạ Cô Đường thấy Yên Vô Song bên cạnh đang bị Kim Kiếm Đồng Tử răn dạy, vỗ vai Nam Phong: “Ngươi đi theo Yên Vô Song, tiếp tục thăm dò tin tức.”

Từng người rời đi, không ai để ý Quân Thù dưới sông.

Hắn bập bềnh trôi nổi theo con nước, cơ thể không còn hô hấp, trong mơ hồ có người hỏi hắn: “Muốn sống không?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 270: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt