Cây đại thụ đã bị người ta c.h.é.m ngang, ngã thẳng xuống.
Có điều cây còn chưa đáp đất đã bị vô số quang kiếm đẽo gọt giữa không trung.
Lúc rơi xuống đất, thân cây đã thành hình dáng một chiếc thuyền độc mộc, còn kèm theo một mái chèo.
Giản Hành Chi mắt lạnh nhìn nhân viên công tác: “Bây giờ có thuyền rồi.”
“ Nhưng …” Nhân viên công tác do dự: “Các người không có linh thú ngự thủy.”
Linh thú ngự thủy là một loại linh thú dùng đặt ở đuôi thuyền để đẩy thuyền chạy, tương đương một máy gia tốc.
Giản Hành Chi sốt ruột: “Ta tự chèo, nhường bọn họ không được sao?”
“Không được.” Vẻ mặt nhân viên công tác nghiêm túc: “Không công bằng.”
“Ta không quan tâm.”
“Không được.” Nhân viên công tác lắc đầu: “Đây là trang bị bắt buộc, chúng ta …”
“Chúng ta có!”
Quân Thù đột nhiên lên tiếng.
Nhân viên công tác và Giản Hành Chi cùng nhìn sang, chỉ thấy Quân Thù đeo một mặt nạ thuỷ tinh, trên mặt nạ có một ống thông hơi giống như mặt nạ bơi lội.
Giản Hành Chi nhìn sạp bên cạnh bày bán loại mặt nạ này, lại nhìn Quân Thù, chỉ thấy Quân Thù bày vẻ mặt không quan tâm bộ dạng thế nào: “Ta là linh thú ngự thủy của ngài ấy!”
“Ông… Chẳng phải ông là người sao?”
Nhân viên công tác ngỡ ngàng.
“Ai quy định người không thể làm linh thú ngự thủy?”
Quân Thù phản bác.
“Được rồi, cứ thế đi.”
Giản Hành Chi đập ván quyết định, đá thuyền độc mộc xuống nước, thuyền rơi trên mặt sông.
Quân Thù xoay người về phía Giản Hành Chi cuộn chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, nói “Cố lên!” , sau đó nhún người nhảy xuống nước.
Giản Hành Chi nhảy lên thuyền độc mộc, nhân viên công tác vội vã nói: “Cậu tên gì?”
Giản Hành Chi tóm lấy mái chèo, chèo ra vệt ảnh.
Quân Thù ở dưới nước điên cuồng đá nước đẩy thuyền, hai người phối hợp, nháy mắt biến mất khỏi mặt sông, chỉ để lại giọng nói văng vẳng: “Giản Hành Chi!”
“Thông báo, thông báo, tuyển thủ hạt giống gia nhập đột xuất…” Nhân viên công tác lập tức thông báo từng trạm bằng bùa truyền âm: “Giản Hành Chi!”
Lúc Giản Hành Chi lao vun vút đuổi theo Tần Uyển Uyển như điên, Nam Phong và Tạ Cô Đường đang chèo thuyền, bám đuôi thuyền Yên Vô Song tại khoảng cách không xa không gần.
Thuyền hai bên tương đương, nhưng linh thú ngự thủy của Tần Uyển Uyển tốt hơn Yên Vô Song nhiều.
Tần Uyển Uyển không định rút dây động rừng nên không gia nhập đội nhóm chèo thuyền, giữ lại một phần thực lực, bám theo Yên Vô Song từ đằng xa.
Yên Vô Song thấy lần này cũng không có đối thủ cạnh tranh quá mạnh nên không dốc toàn lực, dẫn Kim Kiếm Đồng Tử chèo thuyền, duy trì ưu thế dẫn đầu cách xa một trượng.
Nhưng dù là thế cũng bỏ xa rất nhiều thuyền sau lưng, từ từ bước vào vùng nước thẫm.
Âm thanh xung quanh nhỏ dần, lau sậy hai bờ sông cao bằng người.
Tần Uyển Uyển quan sát xung quanh một vòng, đi tới bên cạnh Tạ Cô Đường, cầm lấy mái chèo: “Cũng được rồi, ta chèo thuyền áp sát thuyền bọn họ.
Huynh nhảy lên thuyền ép bọn họ dừng, ta lập tức đuổi kịp.”
“Được.”
Tạ Cô Đường gật đầu, bắt đầu tăng tốc.
Yên Vô Song nhận ra thuyền sau lưng tăng tốc, nhướng mày: “Thú vị.”
Y cũng ra sức tăng tốc chèo thuyền.
Hai bên kẻ đuổi người chạy, Tần Uyển Uyển nghiến chặt răng.
Cũng may linh thú ngự thủy của nàng tốt hơn, lúc đến một mặt hồ, Tần Uyển Uyển sắp đuổi kịp Yên Vô Song, nàng khẽ kêu lên: “Tạ đại ca!”
Tạ Cô Đường đứng đầu thuyền, gật đầu với Tần Uyển Uyển.
Hai thuyền dần tiếp cận, Tạ Cô Đường nhún mũi chân rút kiếm đ.â.m về phía thuyền Yên Vô Song!
Cũng chính lúc này, sau lưng bỗng vang lên một tiếng “ào”.
Bọt nước văng tung tóe cao tựa lầu, ồ ạt kéo tới tạt vào mặt Tạ Cô Đường!
Tạ Cô Đường nhắm mắt lui lại theo bản năng, rơi trở về thuyền.
Tần Uyển Uyển xuyên qua bọt nước nhìn thấy Yên Vô Song tăng tốc chạy phía trước, Tần Uyển Uyển nghiến răng, lập tức cũng tăng tốc theo!
Nhưng ngay lúc tăng tốc, nàng bỗng phát hiện có một chiếc thuyền độc mộc kế bên đang ngăn cách ở giữa nàng và Yên Vô Song.
Yên Vô Song và nàng đều là thuyền lớn, thân thuyền rất cao, mái chèo và linh thú ngự thủy đều nằm dưới đáy, như vậy mới bảo đảm bất kể tốc độ nào đều sẽ không tạo ra bọt sóng lớn, hầu như bọt sóng đều nằm dưới nước, đây là một cách chèo thuyền văn minh.
Nhưng chiếc thuyền nhỏ này thì không, nó rất thiếu văn minh.
Nó là một chiếc thuyền độc mộc.
Với tốc độ của nó, muốn đuổi kịp hai chiếc thuyền lớn, không thể không b.ắ.n bọt sóng cao tựa sóng biển.
Đây không phải là chuyện thần kỳ nhất, thần kỳ nhất chính là linh thú ngự thủy của nó hoàn toàn chẳng khiêm tốn, bọt sóng của linh thú thủy gây ra cũng rất cao.
Vì thế, Tần Uyển Uyển vốn không thấy rõ rốt cuộc người trên thuyền là ai, có bao nhiêu người.
chỉ thấy sóng lớn cuồn cuộn, thuyền nhỏ chèo trên mặt sông, bày ra tư thái sóng thần.
Hơn nữa rõ ràng người chèo thuyền này sử dụng linh lực, đến mức sóng nước mang theo linh lực dồi dào.