Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 277: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giản Hành Chi dừng bước, y nhìn xung quanh, phát hiện Tạ Cô Đường và Nam Phong đang ở ngoài đại điện Thiên điện, mà rõ ràng Tần Uyển Uyển đang ở trong Thiên điện.

Chẳng phải tỏ tình sao, vì sao đối tượng lại ở bên ngoài?

Giản Hành Chi không hiểu, có điều y cũng không nghĩ nhiều, lặng lẽ chọc thủng kết giới của Tần Uyển Uyển rồi đóng lại cho nàng, nhẹ chân nhẹ tay tiếp cận Thiên điện.

Đến bên cửa sổ, y len lén chọc một lỗ nhỏ, nhìn vào khung cảnh bên trong.

Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện.

Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.

Mà người này ngồi xổm bên cửa sổ, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất rình mò cảnh tượng bên trong Thiên điện.

Y nhìn thấy giữa khung cảnh tối mù, hai tay hai chân Yên Vô Song đều bị trói, y phục bị xé rách, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa hơi nước nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cầm roi dài, trên gương mặt thanh tú là vẻ lạnh lùng tàn khốc mà y không quen, giữa đêm tối hiện lên chút khí tức ngông cuồng của nhân vật phản diện.

“Cô có thể làm gì?” Yên Vô Song bất khuất cười nhạo: “Cô nghĩ rằng dựa vào roi là có thể khiến ta khuất phục sao?”

“Cô thử xem.”

Tần Uyển Uyển cố gắng nhớ lại các nhân vật phản diện từng xem trong phim truyền hình, quất roi dài lên n.g.ự.c Yên Vô Song: “Ta đã kiên nhẫn với ngươi lắm rồi.

Nếu ngươi không hợp tác, đừng trách ta không khách sáo.”

“Vậy cô tới đây!”

Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì g.i.ế.c ta đi.”

“Giết ngươi?” Tần Uyển Uyển cảm thấy mình phải chèn ép y từ khí thế, bèn bật cười điên cuồng: “Vậy thì quá dễ cho ngươi rồi! Ta phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong, để ngươi hiểu được báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”

Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.

“Đó là gì?”

Yên Vô Song cau mày, Giản Hành Chi cũng tò mò.

Y nhìn thấy Tần Uyển Uyển ngồi xuống, vỗ nhẹ roi lên gương mặt tuấn tú của Yên Vô Song: “Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”

Lúc nàng nói lời này, ác nghiệt và tàn nhẫn đan xen, khinh miệt và coi thường cộng hưởng, gần như tà mị cuồng quyến(*), phản diện tột cùng.

(*) Cuồng quyến: “cuồng” là điên cuồng, táo bạo; “quyến” là chính trực ngay thẳng, lịch sự.

Hai chữ này thể hiện sự tương phản trong một con người.

Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, y không thể tin được, đây là học trò nhỏ của y sao?

Y nuốt nước bọt, không khỏi có chút hốt hoảng.

Lý trí nhắc nhở y không nên hoảng sợ, lại thấy Yên Vô Song trầm mặc xuống.

Một lát sau, Yên Vô Song nhỏ giọng mở miệng: “Vì sao cứ muốn biết?”

Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song ngước mắt nhìn nàng: “Thượng Tuế và Thái Hằng là hai vị thượng tiên, một người Tu chân giới bình thường như cô sao lại quan tâm bọn họ?”

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng siết chặt roi, rủ mắt.

Giản Hành Chi nghe thấy hai cái tên này, nhíu mày.

Thượng Tuế và Thái Hằng?

Không phải là cha mẹ của tử địch của y – Tịch Sơn nữ quân sao?

Vì sao lại nghe thấy hai cái tên này ở đây?

“Bởi vì…” Tần Uyển Uyển nghe thấy tên cha mẹ mình, lòng thoáng khó chịu, đã lâu rồi nàng không nhắc tới tên của mình.

Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Yên Vô Song, nghiêm túc đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”

Nghe nói thế, Yên Vô Song và Giản Hành Chi lập tức trừng to mắt.

Dứt lời, Tần Uyển Uyển kiêu ngạo cười: “Ta cũng không phải người của thế giới này, ta chính là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”

Tia chớp đột ngột xẹt qua, chiếu sáng khung cảnh bên trong Thiên điện.

Mãnh nam ngã dưới đất, bị trói chặt chẽ, y sam rối loạn, mắt đầy chấn kinh.

Nữ tử áo đỏ, tay cầm roi dài, trong lạnh lùng mang theo tà mị, trong tà mị mang theo kiêu ngạo.

Tượng Phật quấn tơ nhện ẩn chứa vệt nứt, gió lạnh khiến áo đỏ tung bay.

Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.

Vô số hồi tưởng lập tức lướt qua đầu.

Tần Uyển Uyển trên võ đài sau khi bị người ta giẫm mặt thì bùng nổ, đánh đến mức tên kia m.á.u thịt tung tóe.

Tại Quỷ Thành, Tần Uyển Uyển dốc sức bán y, bán được thì bán, tống được thì tống.

Trong sa mạc, Tần Uyển Uyển liều mạng cố gắng tiêu diệt y, y còn cảm thấy mình chưa bao giờ gặp tiên nữ nào có sự bền bỉ như thế…

Lời nói lúc nãy của Tần Uyển Uyển vọng về.

“Báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”

“Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”

Báo thù… tổn thương…

Giản Hành Chi sững sờ nhìn nữ lang áo đỏ trong Thiên điện, nhớ tới thuở ban đầu ——

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 277: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt