Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 278: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta.

Nếu như con gặp được ở Tiên giới, g.i.ế.c không tha.”

“Kẻ thù của sư phụ cũng chính là kẻ thù của ta, cho hỏi tên của kẻ đó là gì?”

“Đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, xếp thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”

“Sau này chờ con phi thăng, con sẽ trở thành tiên nữ mạnh nhất Thiên giới.

Đến lúc đó, hai sư đồ chúng ta liên thủ, đánh lên Tịch Sơn.

Lần này, ta chắc chắn san bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát hành cung của cô ta, khiến trên dưới Tịch Sơn chó gà không yên!”

“Sư phụ, Long Ngạo Thiên là tên thật của người à? Rốt cuộc người ở Tiên giới tên là gì? Làm cái gì??”

“Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi, một lòng tu kiếm, không hỏi sự đời, người trong giang hồ gọi là Long Ngạo Thiên.”

Tịch Sơn nữ quân…

Hóa ra nàng là Tịch Sơn nữ quân!!!

Hơn nữa, thì ra nàng đã sớm biết thân phận của y!

Trong đêm tối, người con gái chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Kinh hoàng lùa qua toàn thân Giản Hành Chi, y buông cửa sổ té “bịch” một cái, xoay người bỏ chạy!

Y rõ ràng nhận thức được ——

Tiêu rồi!

Y tiêu rồi!!!

Y tiêu đời thật rồi!!!

***

【 Vở kịch nhỏ 1 】

Hỏi: “Ngươi từng sợ hãi chưa?”

Giản Hành Chi: “Trước đây chưa từng, nhưng ở chương này, ta sợ hãi cực kỳ.”

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Nhật ký Giản Hành Chi: “Hôm nay, mối tình đầu của ta còn chưa bắt đầu đã hẻo rồi.”

Một tiếng “bịch” không lớn không nhỏ, Tần Uyển Uyển và Yên Vô Song cùng nhìn sang.

Tần Uyển Uyển quát lớn: “Ai?!”

Tiếng quát lớn này dọa Giản Hành Chi nhào tới bụi hoa bên cạnh ngồi xuống, dốc cạn tu vi che giấu bản thân.

Y thật sự không biết rốt cuộc Tịch Sơn nữ quân này tu vi thế nào, có phát hiện y không, chỉ đành cố hết sức ngăn địch, thầm nghĩ nếu thật sự không được, y đành cá chết…

Cá c.h.ế.t lưới rách cũng không được!

Nghĩ đến chính mình đích thân dâng lá bùa liền tâm kia lên, Giản Hành Chi hối hận biết vậy chẳng làm, ngồi xổm dưới đất, sử dụng cành cây nhỏ che trên đỉnh đầu.

Tần Uyển Uyển chạy tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra, cấp tốc sử dụng thần thức quét một vòng xung quanh, chẳng phát hiện được gì.

Tạ Cô Đường và Nam Phong cũng nghe tiếng động, chạy vào trong phòng, tới bên cạnh Tần Uyển Uyển: “Sao thế?”

“Hình như lúc nãy có người.” Tần Uyển Uyển cau mày.

Tạ Cô Đường sử dụng thần thức lục soát một lần, lắc đầu: “Ta không thấy gì.”

Vừa dứt lời, một con mèo đen nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống, Nam Phong nghi hoặc: “Là mèo?”

“Có lẽ vậy.” Tần Uyển Uyển gật đầu.

Ba người thả lỏng.

Tần Uyển Uyển đang định rời khỏi cửa sổ, bỗng nhiên nhận ra bất thường, quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi đang giơ một nhánh cây.

Nhánh cây kia lờ mờ chuyển động, như có như không.

Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm nhánh cây, nghi ngờ đặt câu hỏi: “Vì sao nhánh cây kia nhúc nhích?”

Tạ Cô Đường và Nam Phong cùng nhìn sang.

Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, bỗng nghe sau lưng “ầm” một tiếng, Tạ Cô Đường phản ứng đầu tiên, xông về phía Yên Vô Song hô to: “Đứng lại!”

Yên Vô Song đã lén lút cởi dây thừng từ lâu, hiện giờ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, y làm sao chịu dừng lại, chạy thẳng một mạch ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên: “Cứu mạng! Giết người rồi! Cưỡng hi.ếp hoàng hoa đại khuê nam(*)! Có ai không! Cứu mạng!!!”

(*) Bắt nguồn từ câu “hoàng hoa đại khuê nữ” , “hoàng hoa” nghĩa là hoa cúc, thường dùng để chỉ con gái dân tộc Hán thời xưa chưa xuất giá, vì thường yêu thích dán hoa cúc lên trán hoặc hai má.

Tu vi của y chẳng ra sao nhưng chạy lại cực nhanh, giống như một con lươn già trơn tuột, dẫn nhóm Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển chạy vòng vòng trong sân.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường trơ mắt nhìn y chạy ra khỏi Thiên điện.

Những nơi khác ở miếu Nguyệt Lão người qua kẻ lại, biển người tấp nập, Tần Uyển Uyển sợ kinh động quan phủ quản lý trong Hoang Thành, vội vàng dừng bước, ngăn Tạ Cô Đường: “Bỏ đi.”

Tạ Cô Đường và Nam Phong nhìn nhau, Tần Uyển Uyển nghiến răng: “Những gì có thể nói, hẳn y đã nói hết, còn lại cũng chẳng hỏi được gì, trước tiên trở về thôi.”

Tạ Cô Đường vốn tới giúp đỡ, Tần Uyển Uyển không đuổi theo, y cũng không có lý do đuổi theo, bèn không nhiều lời.

Tần Uyển Uyển nhìn phương hướng Yên Vô Song chạy xa, thở dài, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, đa tạ huynh.”

“Không có gì.”

Tạ Cô Đường lắc đầu: “Ta cũng chẳng giúp được gì.”

“Trời đã khuya…” Tần Uyển Uyển nhìn sắc trời: “Chúng ta trở về trước đã.

Về trễ, e là sư phụ ta lại không vui.”

Nhắc tới Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường mỉm cười: “Kiếm ý tiền bối thuần khiết, tâm tư lại giống như một đứa trẻ.”

“Phải.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Là kiểu chưa tốt nghiệp tiểu học.”

Nói xong, bóng lưng cuối cùng Giản Hành Chi ôm đồ chơi quà vặt mất mát trở về lướt qua đầu nàng, bước chân không khỏi nhanh hơn, muốn trở về xem người đang làm gì.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 278: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt