Tần Uyển Uyển nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt tươi cười: “Sư phụ, người lén xem ta luyện kiếm làm gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi suy nghĩ lý do: “Ta xem thử con có lười biếng hay không.”
“Ồ.” Tần Uyển Uyển không vạch trần y, chỉ hỏi: “Xem rồi hài lòng không?”
“Không tệ.” Giản Hành Chi giả vờ điềm tĩnh, đứng thẳng dậy: “Có tiến bộ rất lớn, ta cảm thấy…” Giản Hành Chi nói một cách chua xót: “Con không giống đồ đệ của ta nữa rồi.”
“Vậy thì giống ai?”
Tần Uyển Uyển biết rõ còn hỏi, Giản Hành Chi không dám nói “kẻ thù”, chỉ đành đáp: “Rất có phong phạm đại năng, ta cảm thấy con đã rất thành công rồi.”
“Đa tạ sư phụ khen ngợi.”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói chệch hướng: “Vậy sư phụ có muốn luyện thử không?”
“Hôm khác đi.” Giản Hành Chi cảm thấy hôm nay luyện kiếm quá lúng túng, y nhìn n.g.ự.c Tần Uyển Uyển, sực nhớ: “À, ta muốn hỏi một chút, con có thể trả ta lá bùa liền tâm trước đây đưa cho con không?”
“Vì sao phải trả?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Giản Hành Chi khẽ ho: “Hiện giờ con mạnh như vậy, không cần phù chú kia bảo vệ nữa, trả cho ta đi.”
“Không.” Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối, nàng chớp mắt: “Đây là món quà đầu tiên sư phụ nghiêm túc tặng ta, có ý nghĩa kỷ niệm, ta phải cất kỹ.
Hơn nữa——”
Tần Uyển Uyển kéo giọng: “Sư phụ lợi hại như vậy, lỡ như lúc nào đó làm chuyện không hay với ta, ví dụ như đánh ta, giẫm lên đầu ta, hại ta, chẳng phải lúc đó lá bùa này phát huy công dụng rồi sao?”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi cứng người.
Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ căng thẳng của y, hơi buồn cười, bèn vỗ vai y: “Ta đi tắm.
Sư phụ, người cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười rời đi.
Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, Giản Hành Chi hơi hoảng loạn: “Nàng không chịu trả ta, làm sao đây?”
“Nghĩ cách thôi.” 666 kéo giọng: “Lần đầu tiên tặng quà cho người ta mà đã tặng cả mạng, ngài được lắm nha.
Nếu là ta, ta cũng cất kỹ.”
“Sao lại cất kỹ?” Giản Hành Chi không hiểu nổi.
666 hoài niệm lần đầu tiên bạn trai 38 tặng quà cho mình: “Lúc trước, lần đầu tiên bạn tra tặng kẹo que cho ta, ta cũng cất kỹ.
Có lẽ là quà tặng càng ít, càng tỏ ra trân quý?”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi ngộ rồi.
Tần Uyển Uyển giữ lại lá bùa này, nghĩ theo hướng xấu là muốn giữ chân y; nhưng nghĩ theo hướng tốt là vì quá coi trọng món quà y tặng.
Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ: “Vậy ta tặng nhiều một tí, đổi lại với nàng.”
666 nghe nói thế, bỗng dưng cạn lời.
Nhìn Giản Hành Chi phấn khởi ra ngoài mua đồ, nó cảm giác vốn dĩ trạng thái tinh thần của chủ nhân mình đã không ổn định mấy, sau khi gặp được tình yêu, càng họa vô đơn chí.
Lúc thì y cảm thấy Tần Uyển Uyển là một nữ ma đầu, lúc thì lại cảm thấy Tần Uyển Uyển ngây thơ đáng yêu.
Lý trí và tình yêu cùng lôi kéo, khiến y váng đầu.
Tiền trên người y không nhiều lắm, y bèn chạy lên phố mua một đống đồ linh tinh như trâm cài, túi hương, phấn son, hạt dẻ rang, bánh kẹo… Bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến đều mua hết.
***
Đợi đến buổi tối, Tần Uyển Uyển đang đọc sách ngâm chân, bỗng nhìn thấy Giản Hành Chi vác bọc hành lý khổng lồ nhảy từ cửa sổ vào: “Bắc Thành!”
Tần Uyển Uyển bị dọa hết hồn, sau đó mới bình tĩnh lại: “Sư phụ?”
“Bắc Thành, ta mua quà cho con này.” Giản Hành Chi nói xong, đặt bọc hành lý khổng lồ lên bàn, mở ra dưới ánh mắt chấn kinh của Tần Uyển Uyển, bắt đầu bày thành quả của mình.
Y mua trâm cài, phấn son mà tiên nữ bình thường yêu thích, mua kẹo và bánh ngọt, thậm chí mua cả thuốc bôi trị thương và thuốc bôi trĩ.
“Bắc Thành.” Ánh mắt Giản Hành Chi sáng rực nhìn nàng: “Quà nhiều không?”
Tần Uyển Uyển nghe y hỏi, mặc dù không hiểu y nghĩ cái gì, nhưng vẫn gật đầu: “Nhiều, nhiều lắm.”
“Cho nên một món quà không còn trân quý nữa đúng không?”
Giản Hành Chi cố gắng thuyết phục nàng, Tần Uyển Uyển bắt đầu hơi hiểu y muốn nói gì: “Sư phụ, có phải … người muốn lấy lại cái gì không?”
“Thì lá… lá bùa liền tâm đó.” Giản Hành Chi gắng gượng: “Ta lấy những thứ này đổi được không? Đợi sau này về Tiên giới, ta có tiền sẽ mua rất nhiều cho con.”
Tần Uyển Uyển sáng tỏ, nhịn cười, mặt lộ vẻ đau lòng: “Sư phụ, có phải người ghét ta không?”
“Không có!”
Giản Hành Chi lập tức phủ nhận.
Tần Uyển Uyển nhìn y, dường như hơi đau lòng: “Hoặc là người không tin ta, cho nên không yên tâm giao lá bùa vào tay ta, dù rõ ràng ngài có khả năng bộc phát thú tính làm tổn thương ta …”
“Không phải, không phải.” Giản Hành Chi vội vàng xua tay: “Con không được hiểu lầm, ta không có không tin con.”
“Vậy người đòi về làm gì?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc: “Trước đây người yên tâm giao mạng vào tay ta, bây giờ không yên tâm sao?”
Giản Hành Chi không nói nên lời.
Y hơi ủ rũ, đứng yên tại chỗ chốc lát, xoa đầu quay về: “Thôi, ta về ngủ.”