Vậy đống quà này?”
Tần Uyển Uyển nhìn đồ trên bàn, Giản Hành Chi xua tay: “Tặng con.”
Nói xong, Giản Hành Chi lại nhảy ra ngoài cửa sổ, trở về phòng mình.
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, không hiểu thói quen nhảy cửa sổ này của Giản Hành Chi từ đâu mà ra.
Nàng lấy túi Càn Khôn cất bùa liền tâm ra, ngắm nghía, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cảm giác báo được đại thù tới muộn.
Mấy ngày sau, mỗi ngày Giản Hành Chi đều nghĩ cách lừa lấy lá bùa liền tâm.
Mỗi ngày nghĩ ra một lời nói dối.
Hôm nay thì nói bùa liền tâm hỏng rồi, cần sửa chữa; ngày mai nói y viết lá bùa mới cho nàng, càng mới càng tốt.
Tần Uyển Uyển vẫn bình chân như vại, mỉm cười nhìn y nói láo, sau đó nhẹ nhàng đáp một câu: “Không sao, sư phụ, ta không để tâm.”
Giản Hành Chi khổ mà không nói được, y chỉ đành hằng đêm mất ngủ, thao thức trằn trọc.
Suy nghĩ mấy ngày, sắp tới lúc Tần Uyển Uyển đấu bán kết, rốt cuộc Giản Hành Chi quyết định y buộc phải trộm lần nữa!
Đối diện bán kết, Tần Uyển Uyển vô cùng nghiêm túc, nàng đi ngủ sớm, dự định ngủ một giấc thật ngon.
Vì ngủ ngon, nàng bỏ an thần vào huân hương.
Biết được tin này, Giản Hành Chi cảm thấy cơ hội của mình tới rồi.
Lấy thần thức của Tịch Sơn nữ quân, y nghĩ không có khả năng sử dụng pháp thuật đánh ngất nàng, dùng thuốc lại sợ gây hại cho Tần Uyển Uyển, hơn nữa thân thể được rèn giũa qua tâm pháp Thượng Cực Tông cần thuốc mạnh mới phát huy tác dụng.
Hiện giờ, Tần Uyển Uyển tự nguyện dùng hương trợ ngủ thì không còn gì bằng.
Y nhẩm tính thời gian đã khuya, âm thầm bước tới ngoài cửa phòng Tần Uyển Uyển, lắng nghe tiếng hô hấp bên trong.
Sau khi xác nhận Tần Uyển Uyển ngủ rồi, y nhẹ nhân nhẹ tay bước vào phòng.
Tần Uyển Uyển ngủ say sưa.
Y bước tới giường, quét thần thức, nhưng không ngờ lại chẳng cảm giác được vị trí cụ thể của bùa liền tâm!
Giản Hành Chi nhận ra đây là chướng ngại mà Tần Uyển Uyển cố ý thiết lập cho y, khiến y không thể dễ dàng tìm được bùa liền tâm.
Y nhắm mắt lại, cắn ngón tay, nhỏ máy lên cổ tay Tần Uyển Uyển.
Toàn thân Tần Uyển Uyển sáng rực, Giản Hành Chi liền hiểu bùa liền tâm vẫn còn trên người nàng, chỉ là bị nàng dùng phương pháp đặc biệt giấu đi.
Dẫu sao bùa liền tâm cũng được tạo ra từ m.á.u đầu tim của y, cảm ứng đối với y mạnh mẽ hơn đồ vật thông thường.
Y lại nhỏ m.á.u trên ấn đường, tứ chi của Tần Uyển Uyển.
Độ sáng bất đồng chứng tỏ khoảng cách vị trí cụ thể bùa liền tâm khác nhau.
Vị trí sáng nhất là chỗ nhỏ m.á.u trên ấn đường, có thể thấy thứ này ở trên đầu.
Nhận ra điểm này, Giản Hành Chi ngưng tụ ánh sáng ở đầu ngón tay, sử dụng ánh sáng xem xét lỗ tai và lỗ mũi một lượt, chẳng phát hiện gì.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, túi Càn Khôn cùa Tần Uyển Uyển là của Tần Vãn, có thể thuận theo ý niệm mà biến thành bất cứ thứ gì.
Tần Uyển Uyển ngủ say, trên đầu trừ tóc ra thì chẳng còn thứ gì, lẽ nào túi Càn Khôn hóa thành tóc?
Giản Hành Chi mang theo hoài nghi, nhẹ nhàng lần tìm tóc nàng, nhưng không cảm giác được sự tồn tại của bùa liền tâm.
Y lại tìm từng tấc da đầu Tần Uyển Uyển, xem xem có giấu trong tóc không.
Trong khi y làm những chuyện này, Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại.
Đầu tiên, nàng cảm giác có người đang mò mẫm da đầu mình, tim nàng giật thót.
Tuy nhiên mùi hương quen thuộc của người nọ nhanh chóng khiến nàng nhận ra đây là ai, nàng từ từ thả lỏng, suy nghĩ xem Giản Hành Chi đang định làm gì.
Động tác Giản Hành Chi lần tìm da đầu rất nhẹ, Tần Uyển Uyển lại mơ màng suýt ngủ, lờ mờ nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường thở dài, dường như vẫn không nghĩ ra túi Càn Khôn giấu ở đâu.
Tần Uyển Uyển không cần nghĩ cũng biết với chỉ số IQ của Giản Hành Chi, căn bản nghĩ không ra, cho nên cũng chẳng quan tâm.
Giản Hành Chi ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát.
Trên đầu, không phải tóc, cũng không giấu trong tóc, lỗ tai cũng xem rồi, còn chỗ nào có thể giấu đồ?
Nghĩ tới nghĩ lui, linh quang Giản Hành Chi chợt lóe, có rồi!
Trực giác 666 cảm thấy không ổn: “Chủ nhân, ngài định làm gì?”
“Trong miệng đó!”
Giản Hành Chi hiểu ra: “Có lẽ nàng giấu trong hàm răng, cũng có thể giấu dưới đầu lưỡi, còn có rất nhiều chỗ!”
666: “…”
Cũng không phải không có lý.
Nhưng bên trong miệng thì làm sao tra?
Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, y vẫn quyết định dồn hết can đảm, cùng lắm thì Tần Uyển Uyển thức dậy g.i.ế.c y.
Dù gì cũng phải chết, y nhất định phải lấy bùa liền tâm về!
Giản Hành Chi quyết định xong, xoay người nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng, mặc kệ Giản Hành Chi, xoay người, đưa lưng về phía y.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, cởi giầy, nhẹ tay nhẹ chân xoay người lên giường.
Y nằm nghiêng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhẹ nhàng nắm cằm nàng.