Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 294: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Y ném một tiểu đao, Giản Hành Chi ném một cục đá.

Đá ném trúng đao, không ngờ lại bật thẳng về phía Yên Vô Song.

Yên Vô Song luống cuống tránh né, nhất thời tức giận, lượm đá ném về phía Giản Hành Chi.

Hai người chẳng nói chẳng rằng, ném đá lẫn nhau.

Đá bên cạnh ném hết, Giản Hành Chi gọi Nam Phong và Tạ Cô Đường: “Mau tìm đá cho ta!”

Yên Vô Song thấy Giản Hành Chi gọi người, cũng vội vàng hú đồng đội: “Mau tìm đá cho ta!”

Nhóm Nam Phong, Tạ Cô Đường, Thúy Lục và đệ tử Sơn trang Cự Kiếm trở thành hậu cần, khiêng từng sọt đá một cho Giản Hành Chi và Yên Vô Song, để bọn họ đứng cách võ đài ném nhau.

Hai người ném qua ném lại, Yên Vô Song bị đá đập sưng mặt mũi, Giản Hành Chi cũng thỉnh thoảng bị trầy da.

Nhưng bọn họ không chịu thua, kiên trì ném đá.

Đá rơi như mưa, mỗi lần Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử hạ xuống đất đều cảm giác giống như xuyên qua vành đai thiên thạch, vừa né tránh đá vừa đánh về phía đối phương.

Tại lần cuối cùng đáp xuống đất, một cục đá to của Giản Hành Chi ném về phía Kim Kiếm Đồng Tử!

Yên Vô Song cũng vội vàng lượm đá to ném qua!

Đá va chạm giữa không trung, nháy mắt nứt vỡ, văng vào Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử.

Cũng ngay lúc này, Tần Uyển Uyển c.h.é.m một kiếm vào gáy Kim Kiếm Đồng Tử, đồng thời thi triển pháp quyết Tịch Sơn trên tay, lập tức tước kiếm.

Cuộc chiến dừng lại, cục đá cuối cùng rơi lên đầu Tần Uyển Uyển rồi rớt xuống.

Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử mình đầy tro bụi.

Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn Kim Kiếm Đồng Tử: “Cậu thua rồi.”

Trận thắng này không dễ dàng, Tần Uyển Uyển vô cùng vui vẻ.

Kim Kiếm Đồng Tử lạnh giọng hừ một tiếng, cướp lại kiếm của mình.

Y cầm kiếm xoay người, nhìn sau lưng đã đắp thành bức tường đá.

Yên Vô Song sưng mặt leo từ dưới đài lên, trông còn thảm hơn y trên đài, ú ớ nói không rõ: “Sư đệ, đệ … không sao chứ?”

Kim Kiếm Đồng Tử lập tức tỉnh táo, vội gọi người khiêng Yên Vô Song.

Tần Uyển Uyển ở trên đài từ từ trấn tĩnh, cho đến khi trọng tài tuyên bố, rốt cuộc nàng mới nhận ra.

Nàng thắng rồi!

Nàng bước vào trận chung kết, nàng sẽ nhanh chóng bước vào giai đoạn ưu tú của kiếm tu.

Mà hết thảy đều tự nàng giành được.

Nàng cảm thấy có chút không thật, theo bản năng vui vẻ ngoảnh đầu, quả nhiên nhìn thấy Giản Hành Chi đứng phía sau nàng.

Giản Hành Chi lam bào bạch sam, hai tay khép trong tay áo, gương mặt trầy xước, sau lưng là tường đá chất đống, vẻ mặt điềm tĩnh giống ngày thường, cứ như chẳng xảy ra chuyện gì.

“Chuyện này … là sao thế?”

Tần Uyển Uyển nhìn bức tường đá, tràn đầy hoang mang.

Giám khảo thu dọn đồ đạc trên đài, trách mắng Tần Uyển Uyển: “Các người đánh thì đánh, đá sông bên cạnh sắp bị các người vớt sạch rồi.

Lát nữa tự mình chuyển về đi, có đạo đức một chút.”

Tần Uyển Uyển: “???”

“Không sao.” Giản Hành Chi nhìn giám khảo, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Con thắng rồi, về nghỉ ngơi đợi trận chung kết trước đi.

Ta chuyển đá.”

Nói xong, Giản Hành Chi vung tay, bỏ đá vào túi Càn Khôn rồi đi về phía bờ sông.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi chẳng hề ngoảnh đầu, sực nhớ: “Sư phụ!”

Giản Hành Chi quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Tần Uyển Uyển xúc động nói: “Ta thắng rồi!”

Giản Hành Chi ngây người.

Trong chớp mắt, dường như y nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc còn trẻ, lần đầu tiên chiếm được ngôi đầu bảng kiếm đạo.

Gương mặt trong trẻo tuấn tú của y không khỏi nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Đó chẳng phải đương nhiên sao?”

Lúc Giản Hành Chi nói chuyện, gió đêm ấm áp khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của y, ngũ quan vốn dĩ lạnh lùng mang theo chút dịu dàng.

Tần Uyển Uyển không khỏi ngây người.

Cũng chính lúc này, Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường dẫn đám đông tràn lên.

Rất nhiều kiếm tu bao vây Tần Uyển Uyển ở giữa, giống như một đám theo đuổi idol hô to: “Tần đạo hữu, ký tên cái đi!”

“Tần đạo hữu, sờ kiếm của ta đi, tăng vận khí!”

“Tần đạo hữu! Cô nhìn ta này, Tần đạo hữu!”

Hành động của Thúy Lục và Tạ Cô Đường rất nhanh, một trái một phải bảo vệ nàng ở giữa, Nam Phong mở đường phía trước.

Thúy Lục kéo tay nàng, xúc động nói: “Uyển Uyển, muội giỏi lắm! Ta chưa từng thấy đấu pháp này bao giờ!”

“Đừng chen nữa!” Tạ Cô Đường vừa độ linh lực cho nàng, vừa giơ tay lên chắn người, chừa một con đường cho nàng: “Người đang bị thương, đừng chen nữa!”

Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn người xung quanh.

Trước giờ kiếm tu luôn đãi ngộ kẻ mạnh thế này, nghe nói năm đó Giản Hành Chi xuất hành, vô số người hâm mộ nam đều chạy từ xa tới xem trận đấu.

Nàng vui vẻ đi giữa đám người, mỉm cười tiếp nhận ký tên, đi về khu nghỉ ngơi, bắt đầu băng bó vết thương.

Giản Hành Chi ngồi xổm ở bờ sông đổ đá, xa xa nhìn học trò nhỏ của mình.

Y vừa thương cảm vừa chua xót.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 294: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt