“Vậy cũng ngang ngược quá rồi? Hơn nữa, vệ sĩ bên người cô ta nhiều vậy, đệ cản được sao?”
Lời này khiến đám đông chìm vào suy tư.
Yên Vô Song gõ bàn: “Thật ra ta đã chuẩn bị kế hoạch này rồi.”
Tất cả đệ tử nhìn sang, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Yên Vô Song giả vờ thâm sâu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa lớn ngôi miếu đổ nát: “Ta đang đợi một người, mà người này, rốt cuộc cũng tới rồi!”
Nói xong, một đệ tử dẫn một ông lão đi vào miếu hoang.
Đệ tử hết sức phấn khởi, ông lão mặc y phục nô bộc nhưng vô cùng khí thế, đứng ở cửa, trên mặt viết thâm cừu đại hận.
“Đây là?”
Kim Kiếm Đồng Tử lộ vẻ mặt hoang mang, Yên Vô Song giơ tay: “Dẫn tới đây.”
Đệ tử dẫn ông lão đi vào ngôi miếu, người của Sơn trang Cự Kiếm đều nhìn chòng chọc ông lão kia.
“Báo danh đi!” Yên Vô Song rất có khí thế.
Quân Thù giơ tay lên chắp tay với đ.ấ.m đông: “Vô Danh.”
“Hiện tại đang làm việc gì?”
“Nô bộc chuyên quét rác ở Ninh phủ.”
“Ông hiểu yêu cầu của ta chứ?” Yên Vô Song híp mắt.
Quân Thù gật đầu: “Vừa rồi vị đạo hữu này đã nói với ta.
Các người muốn tìm một người bỏ thuốc Tần Uyển Uyển đúng không?”
“ Đúng vậy.” Yên Vô Song gật đầu, móc một bình thuốc đặt trên bàn: “Buổi tối trước trận chung kết một ngày, ông đổ bình thuốc này cho cô ta uống, cô ta sẽ hôn mê một ngày một đêm, bất luận dùng cách gì cũng đều không tỉnh.
Cho nên ông yên tâm, không phải chúng ta bảo ông g.i.ế.c người.”
“Ta biết.”
Quân Thù cầm lấy thuốc.
“Bao nhiêu tiền?” Yên Vô Song thấy Quân Thù đồng ý sảng khoái như thế, không khỏi hơi lo: “Ông đồng ý mau lẹ như vậy, có phải muốn tăng giá không?”
“Không.” Quân Thù lắc đầu: “Ta không lấy tiền.”
“Không lấy tiền?” Yên Vô Song trợn mắt: “Vì sao?!”
“Bởi vì…” Mắt Quân Thù ngập tràn thù hận: “Ta và Tần Uyển Uyển có thù không đội trời chung!”
Nghe nói thế, Yên Vô Song càng sợ hãi.
Y và Kim Kiếm Đồng Tử nhìn nhau, sau đó nhấn mạnh với Quân Thù: “Chúng ta thật sự không g.i.ế.c người.”
“Ta hiểu, các người yên tâm.
Ta chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi thất bại.
Có điều ta nói trước …” Quân Thù cau mày: “Tâm pháp của cô ta khác với người thường, loại thuốc này không vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.” Yên Vô Song nhanh chóng giải thích: “Cô ta và ta dùng cùng một tâm pháp, ta hiểu rất rõ.
Thuốc này, dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp cũng phải chịu thua.
Hơn nữa nó vô sắc, vô vị, vô hại, trừ đắt thì không còn khuyết điểm nào khác, chỉ cần uống một phần năm là có thể khiến người ta ngủ một ngày trời.
Ông đổ một bình là có thể khiến cô ta ngủ năm ngày, cho nên ông có thể thử vài lần …” Yên Vô Song nghiêm túc nhờ vả: “Nhớ lấy, bắt buộc phải thành công.”
“Yên tâm.”
Vẻ mặt Quân Thù lạnh lùng: “Ta chắc chắn thành công.
Cứ vậy đi, ta còn phải về quét rác, cáo từ!”
Nói xong, Quân Thù cầm bình thuốc, xoay người rời đi.
Người của Sơn trang Cự Kiếm nhìn bóng dáng gầy gò của ông lão, hơi bất an.
“Không… không sao đâu nhỉ?”
Yên Vô Song không nhịn được lẩm bẩm.
Kim Kiếm Đồng Tử giơ tay đánh một phát vào đầu y: “Lại có sao, huynh tự vẫn tạ tội đi!”
Quân Thù cầm bình đi ra khỏi ngôi miếu hoang, cười khẩy một tiếng.
Hắn vốn đang đứng ở cửa Ninh phủ đợi Tần Vãn trở về, muốn ngắm nàng thêm một lúc, không ngờ gặp được một tên lén lén lút lút đi tới.
Kẻ đó muốn cho hắn tiền làm việc, tên này rất ngốc, hai ba câu đã bị hắn moi ra chuyện bọn chúng muốn hại Tần Vãn.
Mặc dù Tần Vãn hiện tại lả lơi ong bướm, nhưng dẫu sao cũng là người của hắn.
Muốn hại nàng, vậy phải bước qua ải của hắn!
Cho nên hắn cố ý hợp tác, đánh vào nội bộ kẻ địch, rốt cuộc biết được kế hoạch của chúng.
Hắn sẽ không để Tần Uyển Uyển dùng bình thuốc này.
Tần Uyển Uyển muốn đứng hạng nhất, đương nhiên phải đứng hạng nhất!
Chút sủng ái này, hắn vẫn cho được.
Quân Thù ngẫm nghĩ, nhanh chóng quyết định bình thuốc này thuộc về ai.
Tần Uyển Uyển không dùng, vậy thì cho Tạ Cô Đường!
Hôm nay e là Giản Hành Chi hận Tạ Cô Đường thấu xương, chẳng qua luôn không có cơ hội ra tay.
Bây giờ, hắn tạo cho Giản Hành Chi cơ hội.
Lần này, chắc chắn Giản Hành Chi có thể thành công.
Quân Thù lên kế hoạch xong xuôi, chạy vào chỗ sân viện đã hẹn với Giản Hành Chi, khom lưng kêu “cúc c*, cúc c*”.
Giản Hành Chi nghe thấy Quân Thù gọi, biết ngay lão già này có chuyện tìm y.
Y buồn chán ra ngoài, uể oải hỏi: “Sao hả?”
“Đạo quân, lần trước ngài không g.i.ế.c được Tạ Cô Đường ở miếu Nguyệt Lão, có phải bởi vì không có cơ hội không?”
Quân Thù vừa thấy Giản Hành Chi đã lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, Giản Hành Chi thuận theo lời hắn gật đầu: “ Đúng vậy, thì sao?”
“Đạo quân, ta chuẩn bị thứ tốt cho ngài.” Quân Thù nói xong, giơ bình thuốc ra trước mặt Giản Hành Chi: “Bình thuốc này, cho dù là tu sĩ kỳ Độ Kiếp uống xong cũng sẽ ngủ say không tỉnh, chỉ cần một phần năm là có thể ngủ cả ngày, gọi cũng không dậy.