Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 297: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ngài cho Tạ Cô Đường uống thuốc, ngài sẽ có cơ hội âm thầm lặng lẽ g.i.ế.c hắn rồi!”

Giản Hành Chi nghe nói thế, không lên tiếng.

Y bình tĩnh nhìn bình thuốc, đột nhiên nghĩ nếu thuốc này có tác dụng với Tần Uyển Uyển, hơn nữa vô hại với cơ thể, vậy chẳng phải y trộm đồ sẽ tiện hơn sao?

Nghĩ tới điểm này, Giản Hành Chi bỗng tràn đầy cảm kích đối với Quân Thù.

Y giật lấy thuốc, vỗ vai Quân Thù, gật đầu: “Đa tạ ông, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.

Lần sau ông có thứ tốt gì, nhớ đến tìm ta đấy.”

“Vâng, vậy ta cầu chúc Đạo quân mở cờ thắng lời, gi.ết c.h.ế.t Tạ Cô Đường!”

“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Chắc chắn có thể! Lá cây bên kia lại rụng rồi, ông mau đi quét đi.”

“Vâng, vậy ta đi đây, hẹn gặp lại Đạo quân.”

Nói xong, Quân Thù cầm cây chổi rời đi.

Giản Hành Chi cầm bình thuốc, mở nắp ngửi.

Đúng là không có thành phần gây hại cho người, nhưng y vẫn không yên tâm.

Ngẫm nghĩ, y quyết định thử trước, xác nhận vô hại rồi lại cho Tần Uyển Uyển dùng.

***

【 Vở kịch nhỏ 】

Yên Vô Song: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển.

Quân Thù, phiền ngươi rồi.”

Quân Thù: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tạ Cô Đường.

Giản Hành Chi, nhờ vào ngươi.”

Giản Hành Chi: “Ta có một bình thuốc, ta quyết định thuốc Tần Uyển Uyển.

Không cần nhờ người khác, tự ta làm!”

Tần Uyển Uyển: “??? Người là nam chính thật hả?”

Sau khi Giản Hành Chi nghĩ xong, y bèn cầm thuốc đổ một ít ra cho mình.

Quân Thù nói một phần năm có thể ngủ say như chết, vậy y hôn mê đại mấy canh giờ, uống một chút xíu là được.

Nếu đã uống rồi, vậy không những phải thăm dò thuốc có hại hay không mà còn phải tìm hiểu rõ rốt cuộc uống xong rồi sẽ mất ý thức đến độ nào.

Chuyện móc móc câu vào miệng là tỉnh không thể xảy ra lần nữa.

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ.

Hôm sau, y ra cửa, quyết định tìm một vài âm thanh cực ồn.

Nếu sau khi y uống thuốc mà chẳng nghe thấy gì, vậy chứng minh ngủ rất say.

Y đi dạo khắp nơi, cứ cảm thấy những âm thanh này không đủ lớn, cho đến khi nghe thấy một gia đình có tang.

Khoảnh khắc tiếng kèn bầu vang lên, y kinh ngạc mừng rỡ quay đầu!

Vội vàng lấy đá ghi âm ra, đi một mạch theo người nhà kia thu âm.

Tiếng kèn bầu tê tái tim gan, tiếng chiêng trống bi thương thống thiết, tiếng người nhà xung quanh khóc như rỉ máu, đau khổ lớn tiếng thét: “Con ơi!!! Con của ta!!!”

Giản Hành Chi thu âm suốt quãng đường.

Đợi sắp ra khỏi thành, y cảm thấy đã tương đối, bèn cất đá ghi âm, quay về Ninh phủ.

Tần Uyển Uyển đang uống trà với nhóm Thúy Lục trong phủ.

Nhìn thấy y trở về, Tần Uyển Uyển vô cùng tò mò: “Sư phụ, người đi đâu đấy?”

“Ta…” Giản Hành Chi hiện giờ nhìn thấy Tần Uyển Uyển là sợ, y căng thẳng nói láo: “Ra ngoài đi dạo.”

Tần Uyển Uyển không hỏi nhiều, chỉ giơ cốc: “Sư phụ, tới uống trà không?”

“Không cần đâu.” Giản Hành Chi xua tay: “Ta về phòng trước.”

Dứt lời, Giản Hành Chi suy nghĩ, quay đầu lại nhìn Tần Uyển Uyển: “À này, có lẽ tói nay ta sẽ bế quan.

Các người không được quấy rầy.”

“Vâng.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười đáp.

Đợi Giản Hành Chi vào phòng, nàng quay đầu nhìn Nam Phong: “Ngươi theo dõi người giúp ta.”

“Sư đồ các người làm cái gì vậy?” Thúy Lục khó hiểu hỏi.

Tần Uyển Uyển sờ cốc trà, bảo Thúy Lục kể tiếp phong thổ Hoang Thành: “Không có gì, chúng ta nói tiếp.”

Giản Hành Chi quay về phòng.

Sau khi chỉ còn lại một mình trong phòng, y mới hơi bình tĩnh lại.

Giơ tay lên bố trí kết giới cách âm, bắt đầu bật tiếng trong đá ghi âm ra.

Tiếng kèn bầu vang khắp phòng, chấn động đến lỗ tai Giản Hành Chi đau nhức.

Y chỉ bật một chút rồi tắt, quay đầu dùng thần thức rà soát bên ngoài, xác nhận nhóm Tần Uyển Uyển bên ngoài không phát hiện liền yên tâm vững dạ.

Xem ra kết giới cách âm không có vấn đề.

Mọi việc đã sẵn sàng.

Giản Hành Chi đợi buổi tối tất cả mọi người đã ngủ, y trải sẵn giường, đặt đá ghi âm bên tai, hẹn nửa khắc sau bắt đầu mệnh lệnh phát âm.

Y mở kết giới cách âm, cầm thuốc, ngẩng đầu uống một ngụm.

Thuốc hơi ngọt.

Y phân biệt thành phần, cảm giác thuốc…

Chưa kịp nghĩ gì, hai mắt y đã tối, lập tức mất đi ý thức.

Qua một hồi, đá ghi âm bắt đầu bật nhạc đám tang âm lượng tối đa.

Nam Phong phụng mệnh giám sát Giản Hành Chi.

Ban đêm, nó lén lút mò tới trước cửa sổ phòng y.

Nó lặng lẽ mở cửa sổ, nhìn thấy một lớp kết giới cách âm đặt trên đó.

Bên trong lụa mỏng bay bay, Giản Hành Chi mặc áo khoác và y phục nằm đó, cảnh tượng hơi quỷ dị.

Nam Phong ngẫm nghĩ, đánh bạo mở cửa sổ, nhảy vào.

Kết giới cách âm không đề phòng người.

Ngay khoảnh khắc Nam Phong nhảy vào phòng, tiếng kèn bầu cực lớn chấn động khiến nó lập tức bịt tai.

Nó cau mày bò tới bên người Giản Hành Chi, nhìn thấy Giản Hành Chi mặc áo trắng, đặt một tay lên ngực, một tay cầm cái bình nhỏ, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ rất bình thản.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 297: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt