Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 298: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nam Phong trợn tròn mắt, sợ đến nỗi quay đầu chạy, mở cửa lớn, phóng như bay vào phòng Tần Uyển Uyển, cuống cuồng la lên: “Chủ nhân, không hay rồi, Giản đạo quân uống thuốc độc tự vẫn!”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển ngồi bật dậy, mặt mày kinh hoàng: “Ngươi nói cái gì?”

Giản Hành Chi tự vẫn sao?!

Thế này là sao, đâu đến mức sợ tội tự sát chứ!

Nàng không tin Nam Phong, vội vàng đứng dậy chạy tới cửa phòng Giản Hành Chi.

Lúc này, Tạ Cô Đường và Thúy Lục đều tới, bọn họ bị tiếng hét của Nam Phong đánh thức, cùng chạy tới trước cửa phòng Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển tới trước, đẩy cửa ra, giơ tay đánh vỡ kết giới cách âm.

Trong chớp mắt, nhạc đám tang tấu vang Ninh phủ.

Tất cả người trong Ninh phủ mở to hai mắt.

Gia chủ Ninh Văn Húc bị đánh thức trên giường, ho to: “Cái gì thế?! Có phải lão tổ xảy ra chuyện không?!”

“Ai?! Ai chết?!

Quân Thù cũng bị nhạc đám tang làm chấn kinh, hắn hoang mang suy nghĩ: Tạ Cô Đường c.h.ế.t rồi, nhạc đám tang phát nhanh thế à?

Ninh phủ rối loạn.

Tần Uyển Uyển dẫn Tạ Cô Đường xông vào, căn dặn Thúy Lục: “Tỷ đi gọi đại phu!”

Nói xong, nàng chạy tới trước giường kéo rèm cửa, nhìn thấy Giản Hành Chi nằm trên giường, ngủ say sưa, đá ghi âm ở bên cạnh y, thanh âm dậy trời.

Tần Uyển Uyển bóp bể đá ghi âm, chụp lấy bình thuốc trong tay y ngửi.

Nguyên liệu phức tạp, nàng không tinh thông thứ này, ngửi không ra thành phần cụ thể từ cái gì.

Nàng tra thuốc, Tạ Cô Đường giơ tay lên dò hơi thở Giản Hành Chi.

Không có vấn đề.

Bắt mạch.

Cũng không có vấn đề.

Linh lực tuần hoàn một vòng, kiểm tra thần thức một lượt, không có vấn đề.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, lay Giản Hành Chi: “Sư phụ?”

Giản Hành Chi không tỉnh.

Tần Uyển Uyển dứt khoát xoay người bưng nước giội lên mặt y, Giản Hành Chi vẫn không tỉnh.

Tần Uyển Uyển bóp nhân trung, gan bàn tay, gãi ngứa, đánh y.

Giản Hành Chi vẫn không phản ứng.

Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Lúc này, rốt cuộc thầy thuốc cũng chạy tới.

Tần Uyển Uyển vội nhường đường, gấp gáp hỏi: “Đại phu, hình như đây là thuốc sư phụ ta uống.

Ông xem thử rốt cuộc chuyện này là sao?”

Thầy thuốc nhận lấy bình thuốc, ngửi ngửi, nhíu mày: “Thuốc này … hình như là dùng để trợ ngủ.”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau.

Tạ Cô Đường không nhịn được nói: “Đại phu, chúng ta đều là người tu hành, sau khi đến Nguyên Anh thì những thuốc này đều không có ảnh hưởng quá lớn…”

“Đây không phải thuốc bình thường.”

Thầy thuố.c lắc đầu: “Thuốc này có tên Mộng bất tỉnh, rất nhiều tu sĩ vì chấp niệm cả đời quấy nhiễu, không thể an giấc, bèn sử dụng thuốc này để cầu thanh tịnh.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy thầy thuốc nói, bèn quay đầu nhìn Giản Hành Chi.

Y ưu sầu đến độ cần uống thuốc ngủ sao?!

Tần Uyển Uyển hơi bất an.

Nàng ổn định cảm xúc, xác nhận trước: “Thuốc này không có ảnh hưởng gì với cơ thể chứ?”

“Không có gì, tỉnh ngủ là xong.”

Thầy thuốc dứt lời, bắt đầu dọn rương thuốc, lại nhìn Giản Hành Chi: “Có điều thuốc này rất khó phối.

Theo ta được biết, thuốc này chỉ có tiên tử Huy Hà năm đó biết phối, làm sao y có được chứ?”

“Huy Hà?”

Tần Uyển Uyển cảm thấy cái tên này rất quen, chợt nhớ đến cái tên mà lão tổ Ninh thị nhẩm trong miệng, nàng nghi hoặc: “Ông biết Huy Hà?”

“ Đúng là cô ấy khá kín tiếng.”

Thầy thuốc cười: “ Nhưng lão phu may mắn từng theo tiên tử hành y, cô ấy hẳn được xem như y tu giỏi nhất trong Hoang Thành.”

“Vậy hiện giờ cô ấy ở đâu?”

Tần Uyển Uyển tiếp tục hỏi.

Thầy thuốc thở dài: “Hơn một trăm năm trước, cô ấy ốm c.h.ế.t rồi.

Phu quân cô ấy bởi vì chuyện này mà đạo tâm tổn hại, tu vi tụt dốc không phanh.”

“Người ông nói, chẳng lẽ là Yên Vô Song?”

Tần Uyển Uyển mở miệng suy đoán, thầy thuốc kinh ngạc: “Cô biết à?”

Tần Uyển Uyển cười: “Có duyên vài lần, xem như là bằng hữu.”

Thầy thuốc gật đầu, thở dài: “Bọn họ số khổ.

Năm đó, họ vốn dĩ là đôi thần tiên quyến lữ.

Nhưng hơn một trăm năm trước, không biết Yên Vô Song xảy ra chuyện gì lại đột nhiên xông vào Ninh thị, vì thế Sơn trang Cự Kiếm và Ninh thị đánh nhau.

Sư phụ Yên Vô Song bị trọng thương trong trận chiến, về sau vẫn lạc(*).

Còn tiên tử Huy Hà cũng vì sức khỏe không tốt, triền miên trên giường bệnh mười năm.

Khi đó, Yên Vô Song tìm thuốc khắp nơi.

Ngày tiên tử Huy Hà chết, y quỳ trước mặt ta, cầu ta cứu tiên tử Huy Hà, nhưng ta nào có khả năng đó?”

(*) Nghĩa là một ngôi sao rơi xuống, dùng để chỉ một vĩ nhân qua đời.

Thầy thuốc cúi đầu: “Tiên tử còn không cứu được mình, ta đã tính là gì?”

“Vậy…”

Tần Uyển Uyển tò mò: “Rốt cuộc tiên tử Huy Hà bệnh gì?”

Thầy thuốc nghe vậy, động tác cứng đờ, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không chẩn đoán được.

Thôi, người đã không sao, ta đi trước đây.”

Nói xong, thầy thuốc đi ra cửa.

Tần Uyển Uyển tiễn ông đi, trả tiền khám bệnh rồi trở lại sân viện.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 298: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt