Phòng Tần Uyển Uyển ở là phòng ở bìa, hai mặt có cửa sổ.
Yên Vô Song không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, y suy nghĩ, bèn giấu đi khí tức, đi đến một mặt tường khác, mở một khe cửa sổ, lén lút nhìn vào trong.
Chỉ thấy Giản Hành Chi nhẹ chân nhẹ tay đến mép bàn, liếc nhìn Tần Uyển Uyển, sau đó lấy bình thuốc Yên Vô Song đưa cho Quân Thù, mở nắp bình trà, đổ một phần năm vào bên trong.
Yên Vô Song nhíu mày, rất không hài lòng.
Tại sao lại dùng vào lúc này? Thi đấu còn đến vài ngày mà!
Hơn nữa, đã dùng rồi thì sao chỉ dụng 1/5? Ngủ thêm mấy ngày đã sao?
Nhưng Yên Vô Song lập tức vui mừng, may mà y đích thân tới, trên người y còn một bình thuốc.
Đợi lát nữa, y đổ hết thuốc vào bình trà, tăng liều lượng, bảo đảm Tần Uyển Uyển ngủ một giấc qua luôn trận chung kết.
Nghĩ đến kết quả này, Yên Vô Song không khỏi kiêu ngạo vì sự cơ trí của mình.
Yên Vô Song chỉ cảm thấy lượng thuốc không đủ, mà ở bên khác, Quân Thù tức giận tột cùng.
Hắn đưa thuốc cho Giản Hành Chi không phải là để Giản Hành Chi đưa Tần Uyển Uyển uống, là cho Tạ Cô Đường uống!
Nhưng ngẫm y, y nhanh chóng nghĩ ra phương án.
Mục đích thật sự của y chính là để Giản Hành Chi sát hại Tạ Cô Đường, diệt trừ cái đinh Tạ Cô Đường này, đồng thời khiến Tần Uyển Uyển oán hận Giản Hành Chi.
Vậy Tạ Cô Đường chết, Tần Uyển Uyển cảm thấy do Giản Hành Chi g.i.ế.c là được, còn rốt cuộc Giản Hành Chi có g.i.ế.c hay không, không quan trọng đúng không?
Đợi lát nữa hắn đổi thuốc này đến chỗ Tạ Cô Đường.
Chỉ cần Tạ Cô Đường uống rồi hôn mê, hắn sẽ g.i.ế.c y.
Thuốc này do Giản Hành Chi bỏ, sớm muộn gì cũng tra ra y!
Quân Thù và Yên Vô Song từng người ôm trong lòng ý định, cả hai âm thầm nhìn Giản Hành Chi hài lòng thỏa dạ nhảy cửa sổ ra ngoài.
Giản Hành Chi vui vẻ, quyết định đi bộ một vòng trong sân viện ngắm trăng, đợi lát nữa quay về, không chừng Tần Uyển Uyển đã ngủ say như chết.
Có điều phút trước y vừa đi, phút sau Quân Thù đã nhảy vào.
Quân Thù mượn pháp bảo che giấu khí tức, cầm bình trà, cấp tốc nhảy vào phòng Tạ Cô Đường.
Bình trà cho khách của Ninh phủ đều cùng một kiểu, hắn dứt khoát bưng luôn ấm trà trên bàn đi, sau đó nhảy ra khỏi phòng, đợi Tạ Cô Đường uống nước, sau đó vào g.i.ế.c y!
Có điều hắn chờ chưa được bao lâu, bỗng nghe sau lưng truyền đến tiếng gọi của Yên Vô Song: “Vô Danh.”
Quân Thù quay đầu, vẻ mặt Yên Vô Song hấp tấp: “Sao ông lại ở đây? Quản sự đang ở trong phòng chờ ông, chờ lâu rồi, mau đi đi!”
“Ông…” Quân Thù hoảng hốt: “Ông ta tìm ta làm gì?”
“Làm sao ta biết?”
Yên Vô Song tò mò nhìn y: “Ông đang làm gì đấy?”
Quân Thù nghe Yên Vô Song hỏi, lập tức căng thẳng.
Hắn không thể để Yên Vô Song biết hắn đưa thuốc cho Tạ Cô Đường uống.
Thầm nghĩ trong chốc lát hẳn Tạ Cô Đường không thức dậy uống nước, Quân Thù cắn răng nói: “Được rồi, ta về ngay.”
Nói xong, Quân Thù đi như chạy rời khỏi.
Yên Vô Song thấy bình trà trên bàn Tạ Cô Đường, ẩn giấu khí tức nhảy ào phòng, lại mang bình trà của Tạ Cô Đường đi, tăng thêm liều, đặt về lại bàn Tần Uyển Uyển.
Hắn nhảy ra ngoài cửa sổ, đợi Tần Uyển Uyển uống nước.
Nhưng còn chưa đợi được Tần Uyển Uyển dậy, y đã nhìn thấy Giản Hành Chi ngâm nga tiểu khúc, rảnh rỗi dạo ngang qua.
Yên Vô Song ngừng hô hấp, ẩn núp trên cây.
Giản Hành Chi vui vẻ đi ngang dưới tán cây.
Vừa mới đi chưa tới hai bước, y đột nhiên nhận ra cái gì, quay phắt đầu lại, giơ tay lên c.h.é.m một kiếm về phía Yên Vô Song!
Công phu ẩn giấu của Yên Vô Song vốn là nhất lưu, y không ngờ Giản Hành Chi lại nhạy bén như thế, ở khoảnh cách trên dưới cây mà lại nhận ra sự hiện diện của y.
Yên Vô Song vội vã rút lui, Giản Hành Chi đuổi sát theo sau.
Hai người kẻ đuổi người chạy trên mái hiên, thị vệ Ninh phủ quát lên: “Ai!”
Giản Hành Chi lười để ý đám thị vệ kia, giơ tay lên hóa kiếm trước ngực, hơn mười thanh phi kiếm phóng thẳng về phía Yên Vô Song.
Yên Vô Song lộn nhào trên không trung, nhìn thấy trường kiếm của Giản Hành Chi đ.â.m thẳng tới!
Trong nháy mắt, hai người so nhau mười mấy chiêu.
Kiếm ý Giản Hành Chi mạnh mẽ, “ầm” một cái đã đánh người bay thật xa.
Yên Vô Song phun một ngụm m.á.u ứ đọng, xoay người rơi xuống đất.
Giản Hành Chi cầm kiếm chĩa vào hắn: “Nửa đêm lén lén lút lút tới đây làm gì?!”
“Ta…” Yên Vô Song không dám nói dối: “Ta tới xem Tần Uyển Uyển ngủ ngon không.”
Giản Hành Chi không lên tiếng, y nhìn độ thiện cảm 5 điểm trên đầu Yên Vô Song.
“Độ thiện cảm thế này mà muốn lừa người?”
Giản Hành Chi cười nhạo: “Ngươi vốn không thích nàng!”
“Nói nhảm!” Yên Vô Song bị mạch suy nghĩ của Giản Hành Chi làm chấn kinh, ngẩng phắt đầu lên: “Sao ta có thể thích cô ta! Cô ta là đối thủ tiếp theo của ta, ta thăm dò tình hình quân địch, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?!”