Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 302: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Tại sao ngươi không thích nàng?”

Nghe thấy Yên Vô Song nói xấu Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi lại không vui, y cau mày: “Trước mặt các người, nàng không đẹp sao, không đáng yêu sao?”

Yên Vô Song: “…”

Mợ nó, đồ thiểu năng.

Vẻ mặt một lời khó nói hết của Yên Vô Song khiến Giản Hành Chi nhận ra mình hơi mất phong phạm, y thu kiếm lại, lạnh lùng dạy dỗ y: “So kiếm thì đường đường chính chính mà so, tính ra nàng là vãn bối của ngươi, ngươi còn sợ nàng cái gì.”

“Ngươi nói đúng, ta đây hối lỗi nhận sai.”

Yên Vô Song vội vàng đứng dậy, thấy Giản Hành Chi không định tiếp tục truy cứu, chắp tay nói: “Cáo từ.”

Nói xong, Yên Vô Song lập tức biến mất trước mặt Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi suy nghĩ, sực nhớ, ủa, y phải đi ngồi canh Tần Uyển Uyển!

Y vội vàng chạy như bay về phòng.

Đợi đến khi trở lại, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển đã dậy, nàng đứng ở cửa, chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười trong trẻo nhìn Giản Hành Chi trở về.

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển vẫn bình thường, lòng chợt căng thẳng, theo bản năng hỏi: “Sao con còn tỉnh?”

“Sư phụ nói cái gì?”

Tần Uyển Uyển ra vẻ nghi hoặc: “Ta không nên tỉnh à?”

“Ấy, không phải.” Giản Hành Chi vội lắc đầu: “Ta tưởng con ngủ rồi.”

“Mới nghe tiếng đánh nhau, ta đã thức rồi.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Ai thế?”

“Yên Vô Song.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn sau lưng, lại nghĩ đến Tần Uyển Uyển: “Con uống nước chưa?”

“Vẫn chưa.”

Vậy con mau uống nước, thấm giọng đi.” Giản Hành Chi thúc giục.

Tần Uyển Uyển mỉm cười trong veo: “Đa tạ sư phụ quan tâm, ta không khát.”

“Ta biết nửa đêm con thích uống nước, con nên uống nhiều một chút.”

Gần như mỗi một câu, Giản Hành Chi đều bại lộ chính mình.

Tần Uyển Uyển giả vờ không phát hiện khác thường, chỉ bảo: “Vâng, có điều ta vừa thức, hơi ngủ không được.

Sư phụ, người ngủ trước đi, ta ngắm trăng, đợi lát nữa quay vào uống nước.”

Nghe Tần Uyển Uyển chịu uống nước, Giản Hành Chi thở phào.

Y ở bên cạnh Tần Uyển Uyển liền lo lắng, bèn nói: “Ta đi ngủ trước.”

Nói xong thì nhảy vào phòng mình.

Trở lại phòng, y đóng cử sổ, vuốt ngực.

Hù c.h.ế.t y, suýt nữa lúc nãy tưởng Tần Uyển Uyển biết rồi.

Vì để trấn an cơn hốt hoảng, Giản Hành Chi tự rót mình cốc nước, uống ừng ực.

Lát sau, một tiếng trầm đục của người té xuống đất vang lên.

Hai tay Tần Uyển Uyển chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nét cười trên mặt có phần không dằn nổi.

Nếu như nàng có cái đuôi, đại khái giờ phút này đang kiêu hãnh giương lên.

Bẫy nàng?

Giản Hành Chi còn chưa đủ tư cách.

Tần Uyển Uyển vẫy tay về phía chỗ tối.

Nam Phong xuất hiện, chạy vào phòng chuyển Giản Hành Chi lên giường.

Tần Uyển Uyển hài lòng tự về phòng đánh một giấc, nghĩ Giản Hành Chi yên tĩnh rồi, nàng lại có thêm mấy ngày thanh nhàn.

Kết quả sáng hôm sau, nàng còn chưa thức đã nghe thấy cửa phòng bị người ta mở bung.

Nàng bừng tỉnh cầm kiếm, lập tức thấy Ninh Bất Ngôn dẫn người chặn ở cửa.

Tần Uyển Uyển quét thần thức, phát hiện mỗi cửa sổ ngoài phòng đều bị một tu sĩ kỳ Hóa Thần chặn đứng, khí thế hừng hực.

“Đêm qua, tổ phụ ta bị người ta g.i.ế.c bằng thuốc độc.”

Ninh Bất Ngôn khẽ ho khan, giải thích: “Trên bình trà hạ độc có dấu vân tay và khí tức của sư phụ cô.”

Tần Uyển Uyển giật thót trong lòng, sau đó nhìn Ninh Bất Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo: “Tần Uyển Uyển, cô và sư phụ cô cùng đi một chuyến đi.”

***

【 Vở kịch nhỏ 】

Giản Hành Chi: “Ngươi thích thê tử ta, ta muốn g.i.ế.c ngươi.”

Yên Vô Song: “Ta thề ta không thích thê tử ngươi.”

Giản Hành Chi: “Không ngờ ngươi lại không thích thê tử ta? Ta muốn g.i.ế.c ngươi.”

Yên Vô Song: “…”

Mợ nó, đồ thiểu năng.

Nói xong, đoàn người xông vào nội thất, áp chế Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nhìn xung quanh.

Rõ ràng Ninh Bất Ngôn có chuẩn bị mà đến, tất cả cao thủ Ninh gia đều ở trong phòng này.

Nàng cũng không phản kháng nhiều, quay đầu nhìn cách vách, nhắc nhở Ninh Bất Ngôn: “Sư phụ ta đâu?”

Giản Hành Chi đã trúng Mộng bất tỉnh, đang hôn mê.

Chuyện này cũng là một lợi thế đối với việc cởi bỏ hiềm nghi của y.

Ninh Bất Ngôn biết nàng đang nhắc nhở mình, chỉ đáp: “Y tự mình uống Mộng bất tỉnh, hiện đang hôn mê.

Người đã được khiêng tới Hình Phạt Đường rồi.”

Nói xong, y xoay người ra ngoài: “Đi thôi.”

Tần Uyển Uyển bị còng khóa tiên khoá chặt linh lực, kéo ra ngoài.

Đến sân viện, nàng nhìn thấy Nam Phong và Giản Hành Chi đều ở ngoài cửa.

Giản Hành Chi được đặt trên cáng, tay đã đeo còng khóa tiên.

Nam Phong cũng đeo xiềng xích đứng cạnh Giản Hành Chi, vừa thấy Tần Uyển Uyển đã kích động gọi: “Chủ nhân!”

Thị vệ giữ chặt Nam Phong, lớn tiếng quát: “Không được làm bừa!”

Tần Uyển Uyển trấn an nó: “Không sao.”

Nói xong, nàng nhìn Tạ Cô Đường và Thúy Lục cách đó không xa.

Tạ Cô Đường và Thúy Lục đứng trên hành lang, Thúy Lục phe phẩy quạt, vẫn là dáng vẻ ung dung không liên quan tới mình như ngày thường.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 302: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt