Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 308: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Ta cho rằng con là Tịch Sơn nữ quân, thực lực đáng lẽ phi phàm, nghĩ con có năng lực tự vệ, lại nghi ngờ con lừa gạt ta.

Là ta không đủ tin tưởng con, không trách con.”

Bình tĩnh lại, Giản Hành Chi cũng nhẹ nhàng giải thích với nàng.

“Vậy hiện giờ người tin ta sao?”

Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn y, Giản Hành Chi ngập ngừng, sau đó đó gật đầu: “Ừ.”

“Có điều…”

Giản Hành Chi chần chờ, vẫn không hiểu: “Sao con lại kém như vậy?”

Chút ít tha thứ lúc nãy chẳng còn sót lại tí nào.

Tần Uyển Uyển siết nắm đấm, nhưng vì đôi bên hợp tác hòa bình, nàng nghiến răng giải thích: “Bẩm sinh.”

“Bẩm sinh? Không phải con bẩm sinh tiên thể sao?”

Giản Hành Chi ngây người, Tần Uyển Uyển giả vờ bình tĩnh: “Bẩm sinh tiên thể nhưng không có Kim Đan, không thể tu luyện, cho nên phụ mẫu ta đi khắp nơi tìm thuốc cho ta.

Có điều người cũng biết thật ra tiên giới ỷ mạnh h**p yếu, Tịch Sơn vạn năm cơ nghiệp, nếu để người ta biết ta vốn không thể tu luyện, phụ mẫu vừa đi, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách chia chác tài bảo.

Vì thế, phụ mẫu ta bèn mua một cái danh tiên nữ mạnh nhất tiên giới cho ta.”

“Mua… mua danh?!”

Giản Hành Chi khó tin, chuyện này vượt quá phạm vi lý giải của y.

Tần Uyển Uyển gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “ Đúng vậy, thúc thúc cô dì thua trận đó đều là bạn tốt của phụ mẫu ta, cố ý mua chuộc để thua ta.

Tiếng tăm ta tăng lên, mọi người liền sợ ta.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười, hơi chua xót: “Ta ở Tịch Sơn yên ổn hai trăm năm.

Nếu không có người, ta còn có thể sống bình lặng tiếp như thế, ăn lẩu, hát ca, săn gà rừng, câu ít cá.”

Giản Hành Chi không lên tiếng.

Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển nghe thấy đằng sau thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi.”

Lời xin lỗi bất ngờ này khiến Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng.

“Không có gì.” Tần Uyển Uyển giảng hòa, không muốn Giản Hành Chi quá tự trách, đáp một cách không để tâm: “Tới tiểu thế giới này một lần cũng tốt, ta chưa từng cầm kiếm, người dạy ta cầm.

Ta chưa từng thắng trận so tài nào, người dạy ta thắng.

Ban đầu, ta rất ghét người, nhưng hiện tại ta cảm thấy người cũng không xấu, hôm nay còn biết tin tức của phụ mẫu, ta không hối hận vì đến đây.”

“Lúc trước, ta …” Giản Hành Chi mở miệng, gian nan nói: “Không hiểu rất nhiều chuyện.

Sư môn ta lấy chiến luyện đạo, ta chưa từng kết giao với người bình thường, luôn cho rằng ta thách đấu, với tư cách là tu sĩ, con tiếp chiến là lẽ đương nhiên.

Nhưng hiện giờ, ta biết mình sai rồi.”

“Cũng không sai cái gì.”

“Ta không nên quấy rầy quỹ đạo cuộc sống vốn có của con, không nên ép con nghênh chiến, không nên giẫm lên mặt con, không nên ép con làm chuyện con không muốn.”

“Ta dạy con, thật ra có rất nhiều cách, nhưng lại cứ chọn cách khổ nhất.

Ta nên đối tốt với con hơn.”

Giản Hành Chi nhớ lại trước đây, nói nhiều lời xin lỗi.

Tần Uyển Uyển không khỏi bật cười: “Sao người lại có giác ngộ này?”

Giản Hành Chi trầm mặc.

Lát sau, y thấp giọng đáp: “Bởi vì ta biết khó chịu, cũng hiểu đau lòng.”

Cãi nhau với nàng sẽ buồn bã, nhìn nàng bị thương sẽ đau lòng.

Đời người buồn vui sung sướng, y đã biết được quá nửa trên người nàng.

Hiểu được thế sự nhân gian mới biết được năm đó sai ở đâu.

Tần Uyển Uyển ngây người.

Sau khi nàng đã buông tha từ lâu, lời xin lỗi tới muộn này cứ thế mà đến, bỗng dưng dấy lên một niềm vui khó tả.

Tựa như một hạt mầm nhẹ nhàng đặt vào lòng người, sau đó được người ta tưới nước, bắt rễ nảy mầm.

Nàng không dám quay đầu nhìn Giản Hành Chi, cũng không hề lên tiếng.

Giản Hành Chi nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, cất tiếng: “Không nói những chuyện này nữa, con tập trung tu luyện đi.”

Y giơ tay lên muốn bện ảo cảnh cho nàng.

Tần Uyển Uyển biết y đang làm chuyện khác nên mới dồn hết can đảm, chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy bóng lưng thanh niên xếp chân ngồi đó.

Y ngồi thẳng tắp, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, hai tay vẽ phù văn giữa không trung tựa như ánh sao rơi xuống đầu ngón tay.

Người kia lạc vào mắt nàng.

Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn một chốc, khẽ mỉm cười.

“Giản Hành Chi.”

“Chuyện gì?”

“Người xoay đầu lại đây.”

Giản Hành Chi nghe nói thế, nghi hoặc quay đầu.

Đúng lúc đó, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển đột ngột chồm tới, ấn môi mình lên môi y.

Giản Hành Chi trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, lập tức cảm giác linh lực mang theo vị ngọt thanh truyền từ giữa môi nàng tới.

Y nhận thức được xảy ra chuyện gì, đẩy Tần Uyển Uyển ra, luống cuống nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển bị đẩy ra thì ngây người, cũng cuống quít theo.

Nàng không nghĩ Giản Hành Chi sẽ làm vậy, đành ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ muốn giúp người mau chóng đạt kỳ Hóa Thần, chúng ta ra ngoài.

Ta không …”

“Ta biết.”

Giản Hành Chi biết nàng hiểu lầm, vội vàng cắt lời nàng.

Y muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “Ngược rồi.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 308: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt