Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 309: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Cái…”

Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng, Giản Hành Chi đã kéo nàng vào lòng, một tay y ôm eo nàng, một tay ấn sau đầu nàng, cúi đầu hôn.

Y vừa vụng về hôn cô gái trong lòng, vừa ùn ùn truyền linh lực cho nàng.

Mùi hương Mị cốt trùng bay từ người Giản Hành Chi ra, tràn ngập mật thất.

Đây là người y muốn, là đầm x**n th** trong lòng y.

Mà cho đến lúc này, y mới có can đảm thừa nhận dụ.c vọng của y đối với Tần Uyển Uyển không hề liên quan đến hết thảy mọi thứ bên ngoài.

Mị cốt trùng chẳng qua chỉ là cái cớ để y che giấu phần sắc dục này.

Từ đầu chí cuối, y đều muốn người này.

Trở thành thầy trò là vì không muốn tách khỏi nàng.

Giữ lại Mị cốt trùng là muốn tiến thêm một bước với nàng.

Y thích nàng, muốn chạm vào nàng, cũng không phải do cái gì ảnh hưởng.

Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu d.ục vọng mà y cho rằng bất kham.

Hôm nay, Tần Uyển Uyển hôn y vì ra ngoài, nhưng y không phải.

Y hôn nàng, bởi vì y thích.

Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.

Lúc Giản Hành Chi hôn nàng, tu vi chạy theo khí tức liên tục truyền vào thân thể Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cũng nhân lúc này hòa nhập thần thức vào thần thức y, lợi dụng pháp quyết Tịch Sơn chữa trị thần thức cho y.

Môi bị cắn rách mang theo máu, mùi m.á.u quẩn quanh răng môi.

Tựa như có tiếng lá xào xạc, gió mát lướt qua mặt, mọi thứ đều dịu dàng như say.

Giản Hành Chi cảm thấy y không bày ảo cảnh nhưng hết thảy giống như ảo cảnh.

Cũng ngay khoảnh khắc ý lo.ạn tìn.h mê, bỗng một tiếng nổ vang lên, linh khí phá tung vách tường ùn ùn kéo đến.

Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển theo bản năng, lăn một vòng sang bên cạnh, tiếp đó nhìn thấy Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường cùng nhau đứng giữa khói bụi mịt mù.

Nam Phong xúc động reo vang: “Chủ nhân! Giản đạo quân! Chúng ta tới cứu hai người đây!”

Tiếng reo này làm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Nam Phong nhìn hai người ôm nhau, sững sờ: “Hai người đang làm gì đấy?”

“ Đúng vậy.” Thúy Lục cũng nhìn cả hai, hỏi theo: “Hai người đang làm gì đấy?”

Tạ Cô Đường không lên tiếng nhưng ánh mắt viết đầy dấu chấm hỏi.

Tần Uyển Uyển phản ứng trước tiên, nàng có tật giật mình vội vàng đẩy Giản Hành Chi, đứng lên, phủi tro bụi, lắp bắp nói: “Mọi người … Sao mọi người tới được đây?”

Giản Hành Chi bị đẩy như thế, nhất thời vừa ngượng, vừa thẹn, vừa giận.

May mà y điều chỉnh cực nhanh, đứng thẳng đậy, phủi bụi, nghe Tạ Cô Đường giải thích: “Nam Phong tới tìm chúng ta, nói hai người xảy ra chuyện.

Nó cảm ứng được vị trí của hai người bèn mang chúng ta đến đây.

Đại nhân Thúy Lục cảm nhận được một pháp trận dịch chuyển, sau khi chúng ta bước vào pháp trận thì Nam Phong dẫn mọi người thẳng đến đây.

Cánh cửa này phải kỳ Hóa Thần mới có thể mở ra, may mà Thúy Lục ở đây, nếu không ta cũng hết cách.”

Nói xong, Tạ Cô Đường không quên khen ngợi công lao của Thúy Lục.

Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, cảm ơn Thúy Lục: “Đa tạ Thúy Lục tỷ tỷ.”

“Hừ.”

Thúy Lục xoay đầu, khẽ hừ: “Ít gây phiền phức cho ta.”

Mọi người nói chuyện, Giản Hành Chi đứng sau lưng Tần Uyển Uyển, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, sau khi xác nhận mình phải làm gì thì mới hoàn hồn.

“Đừng nói nữa.” Giản Hành Chi nhìn vách tường bị đánh sụp, thấy mọi người vẫn còn tán gẫu, bèn thúc giục: “Mau ra ngoài đi.”

“Ra ngoài không phải không được …” Thúy Lục phe phẩy quạt, nhìn Giản Hành Chi: “ Nhưng vấn đề là sau khi ra ngoài, cậu vẫn bị đuổi giết, cậu gấp ra ngoài làm gì?”

“Cũng đâu thể ở đây cả đời.” Tạ Cô Đường nhíu mày: “Trước tiên để bọn họ ra ngoài, Uyển Uyển tham gia trận chung kết.

Chúng ta nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của tiền bối…”

“Chứng minh trong sạch rồi thì sao?”

Thúy Lục đưa mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Ninh gia không phải đồ ngốc, dựa vào bình nước và lời của một hạ nhân mà đã dấy can qua lớn như vậy, muốn g.i.ế.c các người tại chỗ.

Đây rõ ràng là muốn gán tội cho người khác, còn sợ gì không có lý do?”

“ Nhưng tại sao …” Tạ Cô Đường khó hiểu: “Bọn họ muốn g.i.ế.c tiền bối?”

“Bởi vì bọn họ sợ Lận Ngôn Chi.”

Tần Uyển Uyển đem nội dung suy luận lúc nãy nói cho Tạ Cô Đường: “Một trăm năm trước, tỷ phu của Lận Ngôn Chi là Yên Vô Song đã từng xông vào Ninh gia, sau đó Lận Ngôn Chi c.h.ế.t ở Ninh thị, không lâu sau lão tổ Ninh thị trúng nguyền rủa.

Mười năm sau, Ninh Huy Hà bệnh chết, mọi người cảm thấy đều là trùng hợp?”

Nhóm người không lên tiếng.

Thúy Lục sầm mặc, chỉ nói: “Tiếp đi.”

“Ta đoán năm đó hẳn Lận Ngôn Chi gặp phải chuyện gì tại Ninh thị.

Ninh Huy Hà ở Ninh thị cho nên Yên Vô Song mới xông vào Ninh gia, dẫn Ninh Huy Hà đi.

Nhưng Ninh Huy Hà bị trọng thương ở Ninh thị, cho nên mười năm sau bệnh mất.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 309: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt