Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 318: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Là Yên Vô Song?”

“ Đúng vậy.”

Giản Hành Chi gật đầu, nhìn sang cô dâu bên cạnh: “Người chị này hẳn là Ninh Huy Hà, mà tên đàn ông rác rưởi kia hẳn là Ninh Văn Húc.

Nếu như nói trước đây là hoài nghi, vậy giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã khẳng định được đây là mộ của Lận Ngôn Chi.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Trên bức tranh, quan hệ giữa Yên Vô Song và Lận Ngôn Chi rất tốt, thường xuyên tìm y uống rượu, so tài.

Lận Ngôn Chi vừa trải qua năm tháng yên ả tại chỗ chị gái, vừa làm binh khí cho Ninh Văn Húc trên chiến trường.

Tưởng chừng như cuộc đời cứ kết thúc như vậy, cho đến một ngày, mẹ của Lận Ngôn Chi đến tìm y.

Nàng nói nàng đã tìm được cách giải linh khế, xoay chuyển thể chất của y, để sau khi y giải trừ linh khế có thể tự mình rời đi.

Lận Ngôn Chi đáp vâng, y nghe theo lời mẹ, uống thuốc, sau đó mất đi ý thức.

Đợi lúc y tỉnh lại, y phát hiện dưới đất đều là máu.

Tay mẹ của y cắm một ống dẫn, tay của y cũng cắm một ống dẫn, m.á.u chảy từ cơ thể nàng vào cơ thể y, n.g.ự.c nàng cắm d.a.o găm, nằm trong vũng máu, suy yếu nhìn y.

Ninh Văn Húc dẫn người bao vây bọn họ, siết chặt nắm đấm, kiềm chế cảm xúc, gọi y tới.

Lận Ngôn Chi đứng dậy, y cầm kiếm.

Y cảm giác được bản thân bên trong cơ thể, cũng không còn thứ gì trói buộc nữa.

Nhưng ngay giây phút y cầm kiếm, mẹ vươn tay kéo y.

Lận Ngôn Chi sững sờ nhìn mẹ, mẹ dịu dàng nhìn y chăm chú.

“Ta muốn về nhà.”

Nàng nói: “Ngôn chi, đừng g.i.ế.c người nữa.”

Thù hận không có điểm dừng, hôm nay y g.i.ế.c người Ninh gia, nếu Ninh gia không c.h.ế.t hết, ắt sẽ không buông tha y.

“Ta đã đổi m.á.u trên người con rồi, ta không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa, cho nên ta đi đây.”

Giọng người mẹ khàn đi, mắt Lận Ngôn Chi ngấn lệ, nhìn mẹ gian nan vươn tay về phía mình: “Ngôn Chi, con… con ôm mẹ đi.”

Lận Ngôn Chi cầm kiếm.

Y đấu tranh, phân vân giữa mối hận ngập trời và tình thương dịu dàng, rốt cuộc y lựa chọn buông kiếm.

Y vươn tay, ôm lấy mẹ.

Người mẹ mỉm cười: “Ngôn Chi, ta có lỗi với con và Huy Hà.

Ta không bảo vệ được các con, ta tin lầm tiểu nhân.

Nhưng có các con làm con ta, ta thật sự rất hạnh phúc.”

“Đừng báo thù cho ta …” Nàng nâng mặt y lên: “Đi làm chuyện con muốn làm đi.

Ta biết tính con lương thiện, con cứ thuận theo ý mình mà làm.

Thế gian này có rất nhiều người tốt, con sẽ gặp được họ, sẽ yêu thương nhau.”

Lận Ngôn Chi không đáp, y nhìn mẹ rơi lệ.

Người mẹ nhìn y chăm chú: “Hứa với ta.”

Lận Ngôn Chi không dám mở miệng, y ngưng mắt nhìn vào mắt mẹ.

Hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Vâng.”

Người mẹ chậm rãi mỉm cười, ánh sáng trong mắt nàng tan rã, dường như vô cùng mệt mỏi, tựa đầu vào n.g.ự.c Lận Ngôn Chi, không còn nói nữa.

Lận Ngôn Chi cõng mẹ, run run đứng lên, cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn Ninh Văn Húc.

“Hôm nay, ta đi, ân oán xóa hết.

Ta ở, không phải ông c.h.ế.t thì là ta chết.

Ông nhường hay không nhường?”

Ninh Văn Húc nhìn y.

Thật lâu sau, ông ta buông kiếm, tránh đường.

Lận Ngôn Chi cầm kiếm và người phụ nữ nhuốm m.á.u toàn thân đi ra ngoài.

Đến trước cổng, y quay đầu, nhìn Ninh Văn Húc.

“Ninh Huy Hà ở lại Hoang Thành, nếu tỷ ấy tổn thương một sợi tóc, ta sẽ diệt cả họ Ninh thị ông.”

Không một ai dám lên tiếng.

Tất cả mọi người đều biết con ch.ó điên được đích thân huấn luyện là sinh vật thế nào.

Y cõng người phụ nữ đi từng bước khỏi Ninh gia.

Sau đó, y mua một quan tài trên phố, để mẹ nhập quan.

Trong đêm mưa, y đến phòng khám của Ninh Huy Hà.

Ninh Huy Hà và Yên Vô Song đang đóng cửa, chợt nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng đứng trong mưa đêm mỉm cười nhìn họ.

Ninh Huy Hà kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngôn Chi?”

“Tỷ.”

Lận Ngôn Chi mỉm cười: “Phụ thân chịu thả đệ rồi, nhưng tối nay đệ phải rời đi.

Đệ và mẫu thân đi trước đây, tỷ và tỷ phu hãy sống thật hạnh phúc.”

“Hai người muốn đi đâu?”

Ninh Huy Hà buông tấm ván gỗ, muốn ra ngoài.

Lận Ngôn Chi bảo nàng: “Tỷ, đừng ra.”

Y chỉ lên trời: “Trời mưa rồi, đừng để ướt.”

Ninh Huy Hà đứng dưới mái hiên ngừng bước, rưng rưng nước mắt.

Chị em hai người nhìn nhau.

Yên Vô Song chạy ra, khoác áo cho Ninh Huy Hà.

Lận Ngôn Chi dời mắt sang Yên Vô Song: “Sau này, A tỷ nhờ vào huynh rồi.”

“Đệ yên tâm.” Yên Vô Song mỉm cười: “Rảnh rỗi trở về uống rượu.”

Lận Ngôn Chi gật đầu, đặt tay trước người, khom lưng làm một đại lễ.

Làm xong, y xoay người rời đi.

Y không mang dù, mưa xối ướt toàn thân.

Y ra khỏi thành, cầm theo kiếm, đánh một chiếc xe ngựa chở quan tài, hỏi thăm người khác, đi về nơi hoa phượng hoàng nở.

Không bao lâu sau, Ninh Huy Hà nghe nói trên đời này xuất hiện một Minh Tịnh đạo quân.

Y nhân ái, ôn hòa, mạnh mẽ, trừ bạo giúp yếu, dám nói những điều người trong thiên hạ không dám nói, dám làm những chuyện người trong thiên hạ không dám làm.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 318: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt