Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 319: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Một mình y bước vào thành trì bị đóng kín vì ma chủng tàn sát bừa bãi, nhổ ma chủng trong người toàn thành.

Ngay khi tất cả những người không còn ma chủng nhưng bị người ta đuổi giết, không chốn dung thân, y kiến lập Quỷ Thành.

Quỷ Thành thu nhận người lưu lạc lang thang, không nhà để về.

Y không phải họ Ninh, y họ Lận.

Mà đây là họ của mẹ y, mẹ của bọn họ tên là Lận Phượng Hi.

***

Mỗi ngày Ninh Huy Hà lắng nghe tin tức về em trai, biết được Lận Ngôn Chi sống tốt, nàng rất vui mừng.

Chưa tới một trăm năm, Lận Ngôn Chi đã có thể bứt phá Độ Kiếp, công đức viên mãn, trở thành bán tiên một phương thế giới.

Lúc này, rốt cuộc y trở về Hoang Thành.

Dường như tất cả mọi người đều quên mất quá khứ, bọn họ xếp hàng hai bên đường hoan nghênh Thần quân.

Ninh Huy Hà và Yên Vô Song ở nhà chờ đợi, chẳng bao lâu sau đã thấy thanh niên bước vào nhà.

Y không cầm kiếm, tay cầm quyển sách, dáng vẻ khác biệt rất lớn với quá khứ.

Bọn họ uống rượu cùng nhau.

Lận Ngôn Chi hào phóng dạy Yên Vô Song tất cả những thứ y tìm hiểu được.

Y bị thương quá nhiều, bèn nghĩ ra một môn công pháp tên là Xuân Sinh.

Từ đó về sau, Lận Ngôn Chi sẽ thỉnh thoảng trở về thăm.

Ninh Huy Hà lo lắng cho y, đặt rất nhiều pháp khí truy tìm bằng m.á.u đầu quả tim của nàng lên người y, từ đó có thể cảm ứng khoảng cách sinh tử của Lận Ngôn Chi.

Mọi thứ sóng yên biển lặng cho đến một ngày, cổng Hoang Thành đột nhiên nghênh đón một quan tài dán đầy phong ấn.

Ninh thị vô cùng căng thẳng, Sơn trang Cự Kiếm cũng cảm nhận được, phái Yên Vô Song điều tra tin tức.

Nhưng không đợi Yên Vô Song tra ra, một ngày nọ, Ninh thị đột nhiên phái người tới báo với Ninh Huy Hà rằng Lận Ngôn Chi xảy ra chuyện, mệnh đang nguy ngập.

Nàng vội vàng trở lại Ninh gia, vừa về tới đã lập tức bị bắt.

Nàng bị kéo xuống một ngôi mộ lớn, xung quanh đều là bích họa.

Nàng mở to mắt xem từng bức tranh bên trên.

Cuộc đời nàng sống vô lo vô nghĩ, chỗ đáng thương duy nhất là bản thân không được gia tộc thừa nhận.

Nhưng nàng không quan tâm, tiêu d.a.o tự tại bên ngoài cũng chẳng có gì không tốt.

Nàng là y tu, được mọi người kính yêu.

Nàng cho rằng mẹ nàng cẩm y ngọc thực, cho rằng em trai chỉ là tu sĩ được huấn luyện bình thường.

Nàng luôn cho rằng mẹ đi theo em trai lưu lạc chân trời, đến thời gian thì bệnh c.h.ế.t tự nhiên, thậm chí nàng còn vì vậy oán trách Lận Ngôn Chi.

Nhưng cho tới giờ khắc này, nàng mới biết em trai nàng, mẹ nàng đã trải qua những gì.

Nàng bị lôi một mạch đến trước một căn phòng đá, sau đó nàng nhìn thấy Lận Ngôn Chi bị cùm sắt trói gô.

Lận Ngôn Chi bình tĩnh nhìn nàng, không thể kiềm chế nổi căng thẳng trong mắt.

Nàng bị người ta ấn xuống đất, một ông lão bước lên trước, nói gì đó với Lận Ngôn Chi.

Lận Ngôn Chi cúi đầu.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, Ninh Huy Hà trong bức tranh dứt khoát lao về phía lưỡi đao, c.ắ.t c.ổ bằng lưỡi đao lạnh băng.

Lận Ngôn Chi hét lên, Ninh Huy Hà gục dưới vũng máu, hồn phách tứ tán.

Cũng chính lúc này, Lận Ngôn rốt cuộc Chi bùng nổ, tà khí thoát ra khỏi người y.

Y vùng khỏi xiềng sích, lao về phía ông lão.

Đệ tử Ninh thị bước lên, không một ai là đối thủ của y, ông lão gắng gượng nhận một đòn.

Lúc này, hành lang đã đến điểm cuối.

Điểm cuối của bức họa là một cặp vợ chồng đến nơi, đỡ nhát kiếm cuối cùng của Lận Ngôn Chi.

Tần Uyển Uyển dừng bước tại chỗ, nàng sững sờ nhìn khuôn mặt cặp vợ chồng kia.

Bọn họ không thể biết đối thoại cụ thể trong tranh, chỉ có thể suy đoán người trong bức họa nói gì.

Tần Uyển Uyển bình tĩnh nhìn chăm chú bức họa.

Lận Ngôn Chi và cặp vợ chồng trong tranh va chạm một kiếm, ánh sáng b*n r* tứ phía, có thể thấy vô cùng kịch liệt.

Mọi người nhìn qua khung ảnh rồi đi về phía trước.

Đằng trước là một cánh cửa đá, phù văn phong ấn chằng chịt, không chừng bên trong rất khó mở ra, bên ngoài cũng không vào được.

Tạ Cô Đường và Thúy Lục bước lên trước nghiên cứu mở cửa.

Giản Hành Chi đi dạo một vòng, ngẫm nghĩ, chỉ huy hai người khoan một cái lỗ trên cửa.

Sau khi kiểm tra, y quay lại bên cạnh Tần Uyển Uyển, thấy nàng vẫn còn đang nhìn, bèn thò đầu tới: “Nhìn gì lâu thế, phụ mẫu nàng à?”

Y thuận miệng hỏi, không ngờ Tần Uyển Uyển lại gật đầu thật: “Phải.”

Giản Hành Chi bị dọa hết hồn, vội vàng ngước mắt, quan sát kỹ hồi rồi gật đầu: “Ừ, ta nhớ rồi.”

Hai người này tuyệt đối không thể đánh.

Tần Uyển Uyển không biết y nhớ cái gì.

Nàng nhìn bức tranh, không khỏi suy nghĩ.

Ngay phút cuố, cha mẹ nàng mới chạy tới, sau đó thì sao?

Mà Lận Ngôn Chi sau đó còn sống hay đã chết?

Vẻ mặt nàng nặng nề quay đầu, sực nhớ thật ra so với nàng, Giản Hành Chi mới là người đau lòng hơn, dù sao vừa nhìn đã biết Lận Ngôn Chi này có vô số liên hệ với y.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 319: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt