Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 320: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Có quá khứ bi thương như vậy, chắc chắn y rất đau lòng.

Nàng ổn định cảm xúc, quay đầu định an ủi Giản Hành Chi.

Còn chưa lên tiếng, chợt nàng nghe y hét lên với Nam Phong: “Không được chạm vào đó!”

Tay của Nam Phong đang định chạm vào lá bùa, nghe thấy tiếng Giản Hành Chi bèn rụt tay lại.

Lúc này Tần Uyển Uyển mới để ý Tạ Cô Đường và Thúy Lục đang cầm kiếm đục lỗ trước cửa.

Bội kiếm của Tạ Cô Đường cắm trước cửa, xoay tròn tốc độ nhanh giống như một máy khoan điện.

Thúy Lục đứng bên cạnh chuẩn bị phù trận trong tay, trông cực kỳ căn thẳng.

Tần Uyển Uyển hoang mang: “Huynh đang làm gì đấy?”

“Tiền bối nói nhiều phù văn phong ấn như vậy, chắc chắn thứ phong ấn bên trong cực kỳ đáng sợ.

Chúng ta tự tiện mở cửa, lỡ như thả thứ gì ra, chẳng phải tai hại sao? Cho nên chúng ta đục một lỗ trước, xác nhận bên trong là cái gì rồi lại mở cửa.”

Tạ Cô Đường đáp một cách nghiêm trang, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Thúy Lục: “Vậy tỷ thì sao?”

“Ta phụ trách lỡ như có thứ gì chạy ra thì nhanh chóng đóng lại.”

Thúy Lục trừng mắt: “Chứ muội tưởng ta ở chỗ này cổ vũ cho cậu ta hả?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy bỗng nhiên cảm thấy có lý, bèn nhìn Tạ Cô Đường cố gắng một phen, cuối cùng lau mồ hôi: “Không được, cửa này không đục được.”

“Để ta thử.”

Giản Hành Chi bước lên, bắt đầu lặp lại phương án của Tạ Cô Đường.

Khoan nửa ngày, dùi được hơn một nửa nhưng vẫn không thủng được.

Nhóm người tốn nhiều công sức nghĩ mọi biện pháp, đao c.h.é.m rìu đục, lửa thiêu điện giật, đều chẳng thể đục một cái lỗ trên cửa.

Mọi người mệt mỏi t.ở dốc, xếp chân ngồi dưới đất.

Thúy Lục ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Muội nói xem, chúng ta khoan nữa không?”

“Thôi bỏ đi.” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Lỡ như bên trong là Tà Thần, chúng ta thả ra, chẳng phải sai lầm à?”

“Vậy bây giờ làm sao đây?” Tạ Cô Đường cau mày: “Cũng chẳng thể tiếp tục kéo dài tại đây.”

“Tìm đường khác xem sao.” Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Có thể đi thông theo đường khác.”

Mọi người nghĩ cũng đúng, phủi m.ô.n.g đứng lên, sức cùng lực kiệt quay trở ra.

Đi chưa được mấy bước, bọn họ bỗng nghe thấy một giọng nữ phát từ bên trong ra: “Đừng đi!”

Mọi người dừng bước, giọng nữ kia hơi gấp gáp: “Kéo lá bùa xuống là vào được rồi!”

“Cậu xem.” Giản Hành Chi nghe vậy, mặt tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ta đã nói bên trong có hung vật, may mà chúng ta không tự tiện mở cửa.

Đi nhanh lên!”

“Đừng đi!”

Giọng nữ càng gấp hơn: “Các người quay lại đi, không có đường khác đâu!”

Gấp gáp bảo bọn họ quay lại như thế, đám người càng kiên định với quyết tâm chạy trốn.

“Đi mau, đi mau.”

Tần Uyển Uyển thúc giục: “Đừng cho cô ta cơ hội mê hoặc chúng ta.”

“Ta thật sự không phải hung vật! Ta là Ninh Huy Hà!”

Nghe vậy, rốt cuộc mọi người dừng bước, cả bọn lưỡng lự một hồi, đưa mắt nhìn nhau.

“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.

Thúy Lục nhắc nhở y: “Hung vật đều rất biết lừa người.”

Mọi người ngẫm nghĩ, an toàn trên hết, vẫn nên rút lui trước.

Ninh Huy Hà đứng trong phòng đá, sững sờ nhìn đám người không hề do dự chạy xa, lòng khắc sâu tuyệt vọng.

“Đều do các người ép ta.”

Ninh Huy Hà lau nước mắt.

Một lát sau, cả đám chạy tóe khói trở về, sau lưng đều là phi kiếm, cầu lửa, chùy gai.

Giản Hành Chi làm đầu tàu, chạy đằng trước.

Lần này bọn họ không hề lưỡng lự, chủ yếu là không còn lựa chọn nào khác, cả nhóm chỉ đành lao vùn vụt về phía cổng đá.

Giản Hành Chi nhảy một cái, kéo phù văn to bằng người dán bên trên.

Tần Uyển Uyển đá một cước văng cánh cổng.

Một khắc trước khi phi kiếm bắt kịp, bọn họ đồng loạt nhảy vào vào trong.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhào vào trước, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi giầy thêu hoa sen trước mặt.

Hai người cùng ngước lên, phát hiện một người phụ nữ ngồi trước mặt.

Người phụ nữ trong suốt, hẳn chỉ là một hồn phách.

Nàng dịu dàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Các người tới rồi?”

“Ninh Huy Hà?”

Tần Uyển Uyển lên tiếng trước.

Ninh Huy Hà gật đầu, nhóm người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một phòng ngủ, bên cạnh đặt một cái bàn, tủ quần áo, còn có các bức vẽ chủ nhân thích.

Điểm duy nhất khác phòng ngủ bình thường là gian phòng không có giường, chỉ có một bục cao, trên bục đặt một quan tài băng.

Hẳn nơi này là mộ chính.

Tất cả mọi người thầm hiểu trong lòng.

Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.”

Cả nhóm dè dặt ngồi xuống, Ninh Huy Hà nhìn bọn họ, mỉm cười: “Cửa đã viết ‘Bên trong không có hung vật, đẩy cửa là vào ’.

Các người còn chạy cái gì?”

“Có viết sao?”

Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang.

Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 320: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt