Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, đưa mắt nhìn nhau với Tạ Cô Đường.
Ninh Bất Ngôn thấy bọn họ có điều kiêng kỵ, dứt khoát vạch trần thân phận Tần Uyển Uyển: “Hay là cô nương bắt đầu nói từ thời điểm cô và sư phụ cô cùng biến mất đi?”
“Ngài nhận ra ta?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Ninh Bất Ngôn giơ ly trà lên cười: “Khí chất quá rõ ràng.”
“Khụ.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy chúng ta bắt đầu kể từ lúc biến mất.
Sau khi biến mất, chúng ta bước vào một ngôi mộ lớn, nhìn thấy cuộc đời chủ mộ trên bích họa ở đó.”
Tần Uyển Uyển kể lại cuộc đời Lận Ngôn Chi.
Ninh Bất Ngôn vừa ho khan, vừa im lặng lắng nghe.
Đợi sắp tới Ninh phủ, Ninh Bất Ngôn mới ngẩng đầu nói: “Vậy làm sao các người gặp được Minh Tịnh chân quân?”
“Lúc đó chúng ta đi vào mộ chính, nhìn thấy một cỗ quan tài, quan tài trong rỗng.” Tần Uyển Uyển kể sống động như thật: “Sau đó, chúng ta nghe thấy tiếng bước chân, sư phụ ta nói với mọi người, mau trốn đi! Ta lập tức trốn dưới giường.”
“Ta trốn phía sau gương.” Tạ Cô Đường bổ sung, tăng thêm tính chân thật.
“Tiếp đó, chúng ta nhìn thấy hắn đi vào.
Hắn hơi điên loạn, luôn miệng nói đợi hắn khôi phục sức mạnh sẽ trở về báo thù, hắn muốn g.i.ế.c sạch các người! La hét một hồi, hắn bỏ đi, chúng ta chạy ra.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Ninh Bất Ngôn, nói lời thắm thiết: “Ninh đạo trưởng, ngài xem thật ra mặt của sư phụ ta và ta đều là biến ra, chúng ta chẳng có chút quan hệ gì với Lận Ngôn Chi.
Mục tiêu của chúng ta là Ngọc Linh Lung, không có lý do gì g.i.ế.c lão tổ nhà ngài.
Cho nên lần này còn có khả năng là vì chúng ta có thể cứu ông ấy, hung thủ mới chủ động g.i.ế.c lão tổ, giá họa cho chúng ta.”
Ninh Bất Ngôn nghe vậy, gật đầu.
Y ngước lên nhìn Tạ Cô Đường: “Vậy cô nói xem Minh Tịnh đạo quân đội phát quan gì?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, đang định mở miệng đáp, Ninh Bất Ngôn đã giơ tay lên ngăn Tần Uyển Uyển, chỉ vào Tạ Cô Đường: “Cậu truyền âm nói cho ta biết.”
Xong, Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô cũng truyền âm.”
Đây là muốn thử hai người bọn họ nói thật hay giả.
Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, siết c.h.ặ.t t.a.y áo, nhớ đến Lận Ngôn Chi trong bức họa, đáp: “Quan hoa sen ngọc bích.”
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Ninh Bất Ngôn.
Ninh Bất Ngôn nghe hai người truyền âm, gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp hai người tới phòng giam nghỉ ngơi trước, các người chờ đợi đi.”
Ba người trở lại Ninh phủ.
Ninh Bất Ngôn sắp xếp hai người vào phòng chứa củi rồi trở về bẩm báo Ninh Văn Húc.
Ninh Bất Ngôn vừa đi, Tần Uyển Uyển đã vội hỏi Tạ Cô Đường: “Lúc nãy, huynh trả lời cái gì?”
“Quan hoa sen ngọc bích.”
Tạ Cô Đường đáp.
Tần Uyển Uyển thở phào, nàng vui vẻ hỏi: “Sao huynh biết?”
“Muội muốn trả lời cùng đáp án với ta, đương nhiên sẽ nói ra chuyện mà ta biết.
Ta chưa từng gặp Lận Ngôn Chi, lần gặp duy nhất là trên bức bích họa, trên bình họa, hắn đội quan hoa sen ngọc bích.”
“Tạ đại ca, huynh thật thông minh! Ta dẫn theo huynh là đúng!”
Tần Uyển Uyển nghe thấy khả năng lý giải cấp cao kiểu này, cảm động vô cùng, đã lâu rồi nàng không gặp người thông minh như vậy.
“Giản Hành Chi có hơn một nửa của huynh thì tốt rồi!”
“Tiền bối tâm sáng như gương…” Tạ Cô Đường mỉm cười: “Chỉ là không biểu hiện ra nhiều thôi.”
“Ấy chớ…” Tần Uyển Uyển lập tức ngừng sự tán dương của Tạ Cô Đường đối với y: “Y đối với huynh là trong mắt fan nam hoá Tây Thi.
Y thật sự…” Tần Uyển Uyển tìm từ ngữ uyển chuyển một chút: “Không đủ thông minh.”
“Tiền bối không đủ thông minh…” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Chỉ với muội thôi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy không khỏi ngây người.
Nàng vuốt tóc, ngượng ngùng tiếp lời: “Hi vọng đúng như huynh nói, y có thể thông minh một chút, mau chóng tìm được thuốc.
Ở không nhàm chán, chúng ta đánh bài đi.”
Tần Uyển Uyển lấy một bộ bài cây từ trong túi Càn Khôn ra, ngước mắt nhìn Tạ Cô Đường: “Huynh biết không?”
“Biết.”
Tạ Cô Đường mỉm cười, cầm bài lên, lưu loát xào bài giống như người chia bài ở sòng bạc.
Tần Uyển Uyển chấn kinh nhìn y, đột nhiên tràn ngập tò mò đối với môn phải Thiên Kiếm Tông này.
Rốt cuộc Tông môn thế nào mới có thể dạy ra nhân tài như Tạ Cô Đường vậy?
Lúc Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang đánh bài lá cây trong phòng chứa củi đến hăng máu, Giản Hành Chi đá văng cửa hiệu thuốc thứ mười ba, vỗ phương thuốc Thúy Lục viết cho y lên bàn, hung dữ hỏi: “Có cỏ hỏa thiệt(*) không?”
(*) Hỏa thiệt: ngọn lửa
“Xin lỗi khách quan….” Chưởng quầy giữ vững nụ cười: “Không có.”
“Trứng kim ngân thì sao?”
“Cũng không có?”
“Quả bạch xà thì sao?”
“Khách quan.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc trên tay y: “Thuốc ngài muốn đã bán đến tuyệt chủng lâu rồi.”
“Tuyệt chủng?”
Giản Hành Chi chấn kinh, chưởng quầy gật đầu: “ Đúng vậy, hai trăm năm nay luôn có người ra giá cao thu mua dược liệu trên phương thuốc của ngài.