Loại dược liệu này đều bị đào đến tuyệt chủng khắp Hoang Thành, bây giờ không mua được nữa.”
“Ngay cả cơ hội cướp mà các người cũng không cho ta sao?”
Giản Hành Chi suy sụp.
Y vốn nghĩ nếu cửa tiệm không đưa thì cưỡng chế, nhưng hiện giờ y đã hỏi mười ba hiệu thuốc, vấn đề không phải đưa hay không đưa, mà là có hay không có.
Hoá ra nhiều năm qua, những dược liệu này đều bị đào sạch sao?!
“Ồ, dược liệu này của ngài đều là phương thuốc dùng để kiểm tra ma chủng năm đó.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc, cảm khái: “Hiện giờ ma chúng đã biến mất nhiều năm, không có bao nhiêu chợ bán.
Mỗi năm, khách hàng ấy đều mua một đống, còn đòi luôn cả rễ.
Không có ai chuyên nuôi trồng, mọi người đều lên núi đào, ngay cả rễ cũng đào gần một hai trăm năm, làm gì còn nữa?”
“Khách hàng các người là ai?”
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, chỉ đành tìm manh mối duy nhất.
Chưởng quầy duy trì nụ cười: “Thân phận của khách hàng, sao ta có thể…”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã kề kiếm lên cổ ông ta.
Chưởng quầy khựng lại, vội vàng đáp: “Đương nhiên ta có thể nói cho ngài.”
“Ai?”
“Yên Vô Song.”
“Tên khốn!!!”
Giản Hành Chi rút kiếm, xoay người xông ra ngoài.
Thúy Lục đứng tựa cột nhà ở cửa khảy móng tay, khinh thường cùng ăn cướp với Giản Hành Chi.
Thấy Giản Hành Chi đi ra, nàng ta ngẩng đầu hỏi: “Có không?”
“Không có.” Giản Hành Chi khó chịu đáp: “Những thuốc này đều bị Yên Vô Song tìm người đào tuyệt chủng rồi.”
Thúy Lục ngây người, lập tức phẫn nộ: “Ta đã bảo sao y lại hám tài như thế, lãng phí tiền của Sơn trang Cự Kiếm thế sao?”
“Tìm y đi!”
***
Giản Hành Chi cầm kiếm chạy tới ngôi miếu đổ nát mà Sơn trang Cự Kiếm tập hợp.
Thúy Lục đi theo y.
Hai người hùng hổ chạy tới trước cửa miếu, Giản Hành Chi đá văng cổng: “Yên Vô Song!”
Trong miếu không có người nào khác, một mình Yên Vô Song ngồi trong sân.
Dường như y đã sớm đoán được Giản Hành Chi sắp đến đây, trên bàn đặt một bầu rượu và hai cái chung.
Sắc trời càng tối, như có mưa nhỏ.
Yên Vô Song quay đầu nhìn sang: “Ồ, tới rồi?”
“Cô đi lục soát nhà.”
Giản Hành Chi căn dặn Thúy Lục, tự mình bước lên ngồi đối diện Yên Vô Song.
Yên Vô Song nhìn Thúy Lục xông vào gian trong, chỉ nói: “Đừng làm lung tung, đồ đạc lộn xộn lại phải sắp xếp nữa, có đạo đức chút đi.”
“Ngôi miếu rách này của ngươi có đập nát cũng chẳng khác biệt.”
Giản Hành Chi cười nhạo: “Còn nói lộn xộn cái gì?”
“Không thể nói thế được.” Yên Vô Song mỉm cười, rót rượu cho Giản Hành Chi, đẩy tới trước mặt y: “Ổ chó cũng là ổ.
Nhà, đương nhiên phải sắp xếp ngăn nắp.”
Nói xong, Yên Vô Song ngước mắt nhìn y, mỉm cười: “Đây là lời Huy Hà nói với ta.”
Giản Hành Chi không lên tiếng.
Yên Vô Song mang theo chút ôn hòa: “Năm đó trước khi ta gặp Huy Hà, ta sống như chó hoang giống ngươi nói.
Ta không biết sắp xếp phòng ốc, không biết phải mặc y phục sạch sẽ, cũng không biết thức ăn phải phối với đĩa gì.
Mỗi ngày đều đánh nhau, cảm thấy đây là chuyện quan trọng nhất cuộc đời.”
“Ồ, ta cũng vậy.”
Giản Hành Chi gật đầu, Yên Vô Song bưng chung rượu lên: “Uống một chung?”
Giản Hành Chi thoải mái bưng chung lên, Yên Vô Song cụng ly với y, giọng điềm tĩnh: “Về sau có một ngày, ta bị người ta đánh gãy tay.
Sư đệ ép ta đi y quán, ta nghĩ gãy tay thôi mà, có cái gì để trị.
Kết quả sau khi ta đi, gặp được Huy Hà, nàng nghiêm túc băng bó cho ta, băng xong còn thắt cho ta một cái nơ bướm.
Lúc đó, lần đầu tiên ta cảm thấy thì ra cuộc sống có thể trải qua như vậy.
Vì thế ta đánh lộn mỗi ngày, sứt đầu mẻ trán đến y quán tìm nàng.
Kiên trì rất lâu…” Yên Vô Song mỉm cười, uống một hớp rượu: “Nàng trở thành nương tử của ta.”
“Khi đó, ta là thanh niên kiệt xuất nhất Hoang Thành, Ninh Bất Ngôn đều là bại tướng dưới tay ta.
Nàng là y tu đệ nhất Hoang Thành, y thuật nức tiếng gần xa, rất nhiều người không quản xa xôi ngàn dặm đến gặp nàng, chúng ta vẫn luôn sống rất hạnh phúc.
Cho đến một ngày, đệ đệ của nàng cả người đầy m.á.u tới nhà chúng ta tìm nàng, bảo rằng đệ ấy phải đi rồi.
Khi đó ta mới biết hóa ra kẻ điên g.i.ế.c người thành danh ở Ninh thị là đệ đệ nàng.
Sau khi đệ đệ nàng rời đi, thay tên đổi họ, ta cùng nàng đi tìm dấu vết Lận Ngôn Chi khắp nơi.
Đệ ấy đúng là quái vật, ta tự xưng thiên phú phi phàm nhưng cũng chưa từng gặp người nào mạnh đến như vậy.”
Giản Hành Chi không lên tiếng.
Y uống một ngụm rượu, nghe Yên Vô Song kể về Lận Ngôn Chi trong mắt mình: “Đệ ấy cứu rất nhiều người, đắc tội rất nhiều người.
Đệ ấy sợ gây phiền phức cho Huy Hà, luôn không chịu trở về.
Cho đến khi công đức đầy mình, thiên hạ không ai có thể làm gì đệ ấy, rốt cuộc đệ ấy mới trở về.
Khi ấy, Huy Hà mới có thể cười.