Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 329: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giản Hành Chi không lên tiếng.

Y nhìn thanh niên cầm kiếm trong đình viện.

Yên Vô Song đứng dưới mưa, ngẩng đầu nhìn y.

“Ngươi không phải người dùng nhuyễn kiếm.” Giản Hành Chi bình tĩnh lên tiếng.

Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh: “Cứng quá dễ gãy, chỉ cần có thể đ.â.m người, cách thức gì chẳng được.”

“Nếu Ninh Huy Hà ở đây, nhìn thấy ngươi như vậy, cô ấy sẽ đau lòng.”

“ Nhưng nàng không ở đây.” Yên Vô Song ngước mắt nhìn y: “Không có ai vì thế đau lòng.”

“Nếu cô ấy vẫn còn ở đây thì sao?”

Giản Hành Chi mở miệng, Yên Vô Song ngẩn người.

Cũng chính phút chốc mất tập trung này, Giản Hành Chi lấy m.á.u từ tay mình b*n r* ngoài.

Yên Vô Song không kịp phản ứng, giọt m.á.u rơi vào giữa trán y.

Giản Hành Chi giơ tay vẽ, một phù chú bất ngờ tấn công Yên Vô Song.

Yên Vô Song nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị phù văn rạch một vết.

Ánh sáng xanh lục lập tức bừng lên từ n.g.ự.c Yên Vô Song.

Thân thủ Giản Hành Chi như ma quỷ, tay không cắm thẳng vào n.g.ự.c y.

Yên Vô Song mở to mắt, Giản Hành Chi tóm lấy hạt ma chủng trong n.g.ự.c y, kéo ra.

Một tiếng hét thất thanh từ đằng xa truyền tới: “Sư huynh!”

“Nhóc đầu trọc, đừng nhúc nhích!”

Thúy Lục giơ tay lên tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử xông tới.

Yên Vô Song cúi đầu, sững sờ nhìn tay Giản Hành Chi đầy m.á.u cầm hạt ma chủng màu đen mang theo ánh sáng xanh lá.

“Ngươi có tâm pháp Xuân Sinh, tự mình khôi phục đi.”

Giản Hành Chi bóp nát ma chủng, sử dụng tay sạch sẽ còn lại đưa lá bùa mà Ninh Huy Hà giao cho bọn họ cho y: “Hồn phách của Ninh Huy Hà vẫn còn ở trong mộ địa Lận Ngôn Chi.

Ngươi mang theo một hồn một phách của cô ấy, sau khi bóp nát phù chú, cô ấy sẽ tới đón ngươi.

Cô ấy ở bên dưới rất tịch mịch, ngươi vào chơi với cô ấy đi.

Đợi sau này, ta khôi phục tu vi sẽ nặn lại thể xác, để cô ấy hồi sinh.”

Yên Vô Song ngơ ngác nhìn lá bùa, run run vươn tay, nhận lấy phù văn sạch sẽ được viết bằng bút tích đặc biệt của Ninh Huy Hà.

“Giới tuyến không thể lui, đạo tâm không thể mất, dùng chính kiếm của ngươi, g.i.ế.c người ngươi muốn giết.”

Giản Hành Chi ngước mắt nhìn y: “Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình.

Yên Vô Song, đừng quên kiếm của mình gọi là gì.”

Nói xong, Giản Hành Chi không hề nhiều lời, quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, đi thôi, cứu người.”

“Cứ đi thế à?”

Thúy Lục mù mờ, nàng đẩy Kim Kiếm Đồng Tử ra, đuổi sát theo: “Giản Hành Chi, không có thuốc, chúng ta phải làm sao?”

“Ta tìm được cách rồi.” Giản Hành Chi nói một cách chắc nịch: “Trở về thôi.”

Nói xong, y móc Nam Phong trong n.g.ự.c ra, gõ một cái: “Đừng ngủ nữa, chủ nhân ngươi đâu?”

“Ngài gõ ta như vậy, ta không vui đâu.”

Nam Phong hừ một tiếng, nhưng vẫn đáp: “Ở Ninh phủ.”

“Đi!”

Giản Hành Chi ném Nam Phong xuống đất: “Dẫn đường!”

Trong khi Giản Hành Chi đang tìm kiếm dược liệu khắp nơi, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang vô cùng buồn chán đánh bài.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn cửa sổ, nhíu mày: “Cơn mưa này sớm quá rồi.”

Còn chưa nói hết, bên ngoài đã có tiếng mở cửa.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau, vội vang đeo xích tay lại, dựa tường, giả vờ bộ dạng thê thảm.

Cửa lặng lẽ mở ra, Tần Uyển Uyển tròn mắt, nhìn thấy Vô Danh lén lút bước vào.

Hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển, mắt sáng lên, vội vàng chạy tới: “Tần cô nương, ta tìm được nàng rồi!”

“Ông…” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao ông lại ở đây?”

“Ta nghe nói nàng bị bắt về.” Quân Thù nghe thấy Tần Uyển Uyển quan tâm hắn, vô cùng cảm động: “Lúc nãy, ta nghe Ninh Văn Húc và Ninh Bất Ngôn đang cãi nhau, muốn bắt nàng làm con tin, ép Giản Hành Chi ra mặt.

Tần cô nương, ta đã nói Giản Hành Chi ấy chẳng thể dựa dẫm được, nàng mà làm con tin, vậy còn đường sống sao?”

Nói xong, Quân Thù lấy chìa khóa mở còng tay cho Tần Uyển Uyển: “Nghe lời ta, chúng ta chạy nhanh lên, ta dẫn nàng chạy.”

“Khoan đã.”

Tần Uyển Uyển níu hắn lại: “Ta hỏi ông, đều bị nghi ngờ g.i.ế.c lão tổ Ninh thị, sao ông lại còn sống?”

“Vãn… Vãn Vãn cô nương!” Không ngờ tới lúc này mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm y như vậy, giọng điệu Quân Thù dịu dàng hơn: “Nàng không cần lo cho ta, ta có rất nhiều cách, bọn họ nhốt ta ở địa lao, ta bèn lén chạy thoát.

Mỗi ngày ta trốn trong phòng trống, ta biết nàng sẽ trở về nên vẫn luôn đợi nàng, đợi đến bây giờ! Hiện tại rốt cuộc nàng tới rồi, ta sẽ cứu nàng rời đi, chúng ta cùng lưu lạc thiên nhai!”

“Hả…” Tần Uyển Uyển nghe vậy thì do dự.

Cũng chính lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người tới: “Gia chủ ra lệnh xử tử Tạ Cô Đường, mang cô gái đi!”

Nghe thấy “xử tử Tạ Cô Đường”, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra khả năng ông lão này nói là thật.

Nàng, kiên quyết lắc đầu với Vô Danh: “Không được, ta không thể bỏ Tạ đạo quân rời đi.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 329: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt