Ta muốn ở lại đây đồng sinh cộng tử với y.”
“Nàng!”
Quân Thù nghe nói thế liền tức giận, nhưng ngẫm nghĩ, y cũng hết cách.
Nghe thấy truy binh đuổi tới, Quân Thù nghiến răng nói: “Được, vậy cùng đi.”
Nói xong, Quân Thù vội mở xích tay cho Tạ Cô Đường.
Xích tay Tạ Cô Đường vừa mở, ba người lập tức nhảy cửa sổ ra ngoài, vừa nhảy ra hành lang đã thấy xung quanh đều là truy binh.
Quân Thù nghiến răng nghĩ, e rằng lát nữa đi theo bọn họ còn nguy hiểm hơn, chi bằng lúc này rút lui trước, không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho Tần Uyển Uyển.
Hắn bèn quay đầu nói: “Các người chạy trước, ta ngăn chúng lại.”
Tần Uyển Uyển và Quân Thù nhìn nhau, cũng không kịp nói nhiều với hắn.
Dù sao mục tiêu của đám thị vệ này là bọn họ, một phàm nhân cũng chẳng ngăn cản được gì nhiều.
Hai người nhún mũi chân nhảy lên đầu tường.
Quân Thù quay đầu cầm cây chổi gần đó, quát lớn với truy binh: “Ta liều mạng với các người!”
Nói xong, hắn nhắm tịt mắt, vung vẩy lung tung giữa không trung, hô to: “Vãn Nhi, nàng chạy mau! Ta bằng lòng c.h.ế.t vì nàng! Nàng đừng lo lắng cho ta! Nàng đừng quay đầu! Nàng chạy mau đi!”
Y nhắm mắt vung vẩy một mạch đến cuối hành lang, cảm thấy bản thân đúng là vì tình mà dũng cảm hi sinh.
Thử hỏi trên đời này còn có ai yêu Tần Vãn hơn hắn? Còn ai có thể tranh giành với hắn? Còn ai?!
Cây chổi mang đầy sự căm tức của hắn đánh vào mặt tường.
Hắn mở mắt mới phát hiện…
Trống không.
Hàng lang trống không, căn bản chẳng có ai..Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng chạy như điên ra khỏi sân viện, nhắm về phía quảng trường.
Càng ngày càng nhiều thị vệ tập hợp lại, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bị truy đuổi chạy trốn tứ phía: “Ninh Bất Ngôn này sao vô dụng thế? Chẳng phải đã nói kéo dài tới buổi tối sao?”
Vừa dứt lời, Ninh Bất Ngôn nhảy từ trên trời xuống, giơ tay c.h.é.m bay đám tu sĩ khỏi Tần Uyển Uyển, vội nói: “Gia chủ điên rồi, nhất quyết muốn g.i.ế.c Tạ Cô Đường, bắt Giản Hành Chi về.
Ta đưa các người ra ngoài!”
“Biết thế ngài đừng bắt chúng ta về chứ!”
Tần Uyển Uyển đá văng người bên cạnh, Ninh Bất Ngôn gấp gáp nói: “Cô đừng g.i.ế.c người tộc ta!”
“Là người tộc ngài muốn g.i.ế.c chúng ta!”
Tần Uyển Uyển khom lưng né một kiếm.
Có Ninh Bất Ngôn ở đây, bọn họ không dám ra tay g.i.ế.c người, nhưng những người này đều ra đòn sát thủ.
Mắt thấy ngày càng nhiều người, Ninh Văn Húc cũng dẫn cao thủ đuổi theo.
Ninh Văn Húc trực tiếp hạ tử lệnh với Tạ Cô Đường.
Mặc dù Tần Uyển Uyển không hiểu tại sao Ninh Văn Húc dám ra tay với người của Thiên Kiếm Tông, chỉ nghiến răng, đưa ra quyết định.
“Giản Hành Chi!”
Nàng sử dụng truyền âm quát lớn.
Giản Hành Chi dẫn theo Thúy Lục chạy như bay đằng sau Nam Phong, nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, lười nhác nói: “Sao thế?”
“Người xong chưa? Bọn họ muốn g.i.ế.c Tạ Cô Đường, bắt ta uy h**p người!”
“Chẳng phải ta đưa cho nàng một lá bùa sao …” Giản Hành Chi chẳng quan tâm mấy: “Lúc ở Thiên Kiếm Tông từng dùng rồi, kích hoạt phù chú, gọi tên ta.”
Tần Uyển Uyển ngây người, lúc này mới nhớ lá bùa Giản Hành Chi đưa lúc rời đi.
Nàng vội chuyển lá bùa cho Tạ Cô Đường, nói với y: “Tạ đại ca, kích hoạt phù chú, gọi tên sư phụ ta!”
Tạ Cô Đường không kịp nghĩ nhiều, y vung một kiếm ngăn đám người xông lên, một tay bắt lấy phù chú Tần Uyển Uyển đưa, linh lực kích hoạt phù chú, khẽ gọi: “Giản Hành Chi.”
Khoảnh khắc tiếng vừa dứt, ánh sáng bừng lên, Tạ Cô Đường nhận ra mình bị một luồng sức mạnh hút đi.
Y sửng sốt ngẩng đầu: “Uyển Uyển…”
“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển cười: “Ta và sư phụ ta không sao.”
“Này.” Giản Hành Chi cảm nhận đã có người triệu hồi mình, quay đầu dặn dò Thúy Lục: “Ta đổi chỗ với Uyển Uyển, cô giúp ta chăm sóc nàng.”
Nói xong, Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường đổi vị trí.
Tạ Cô Đường rơi xuống mặt đất, Thúy Lục đang vui vẻ định chạy tới đón: “Uyển…”
Tiếng vừa dứt, nàng nhìn thấy Tạ Cô Đường cao cao gầy gầy, Thúy Lục biến sắc: “Sao lại là cậu?!”
Người sửng sốt không chỉ Thúy Lục.
Giản Hành Chi bình thản đáp xuống, giơ tay lên quét một kiếm thuận lợi ngăn người lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Tạ…”
Vừa mở miệng, nhìn thấy gương mặt tươi cười lấy lòng của Uyển Uyển, y trợn to mắt: “Sao lại là nàng?!”
“À thì…” Tần Uyển Uyển ngại ngùng cười: “Ta cảm thấy ta ở lại chỗ này an toàn hơn.”
“An toàn cái rắm!”
Giản Hành Chi đá bên cạnh một cước, nổi lửa giận: “Sao nàng lại lo lắng cho y như thế? Vậy nàng đổi ta qua đây, nàng không lo lắng cho ta sao?!”
“Cho nên ta ở lại đây với người, không phải sao?”
Tần Uyển Uyển vội vàng vuốt lông: “Tạ Cô Đường người ta bị liên lụy, đây là chuyện của chúng ta.
Ta ở cùng với người.”
Nghe thấy hai chữ “chúng ta ” , lửa giận giảm bớt mấy phần.
Y nhìn bốn phía xung quanh: “Tình huống gì đây?”