“Lúc nãy, ta vốn định báo với gia chủ chuyện Lận Ngôn Chi trở về, nói với ông ta các người đi tìm thuốc có thể kiểm tra ma chủng…” Ninh Bất Ngôn ho khan, dựa lưng với bọn họ, nhìn người vòng qua: “Không ngờ, ông ta đột nhiên ra lệnh muốn g.i.ế.c Tạ Cô Đường, còn định giam lỏng ta, bắt Tần cô nương làm con tin, ép đạo hữu trở về.”
“Chỉ mấy người này đã cản được các người?”
Giản Hành Chi liếc nhìn Ninh Bất Ngôn còn đang ho khan: “Ngươi yếu thật đấy.”
“Đây là người trong tộc Ninh thị ta.” Ninh Bất Ngôn hơi bất mãn: “Nếu là vô tội, sao ta có thể để các người lạm sát?”
“Vậy nếu có mang ma chủng trên người thì sao?”
Nghe đến “ma chủng” , ánh mắt Ninh Bất Ngôn lạnh lẽo: “Nhổ được thì nhổ, không được thì giết.”
“Vậy ngươi cản người một lát đi.”
Giản Hành Chi căn dặn Ninh Bất Ngôn, gọi Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, Tịch Sơn có pháp quyết có thể giữ mạng người không?”
“Có.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi lấy một xấp lá bùa trắng trong lòng ra: “Được rồi, pháp quyết cũng có thể thi triển bằng kiếm.
Đợi lát nữa, ta dùng kiếm g.i.ế.c người, nàng dùng kiếm cứu người.”
Nói xong, Giản Hành Chi vung tay ném bùa trắng lên.
Lá bùa xoay tròn xung quanh bọn họ, Giản Hành Chi cắt lòng bàn tay, nhập thần thức vào máu, thấm m.á.u viết thẳng lên bùa.
Trong tích tắc, hơn nghìn lá bùa viết xong, trở lại trong tay Giản Hành Chi.
Một tay y cầm phù chú, một tay cầm kiếm, nhìn về phía tu sĩ tràn tới: “Đi ở do ta, sinh tử do trời.”
Dứt lời, mũi chân Giản Hành Chi nhún một cái, nhảy lên cao.
Phù chú bay về phía đám đông, từng lá bùa dán lên thân người.
Ngay khoảnh khắc chạm đến thân người, có vài lá bùa hoàn toàn không phản ứng, có vài lá phát ra ánh sáng xanh.
Động tác Giản Hành Chi cực nhanh, ngay khi ánh sáng xanh bừng lên, cơ thể y như ảo ảnh xông về phía đám người, cắm một nhát vào n.g.ự.c đối phương, đ.â.m vỡ ma chủng.
Kế tiếp, y lập tức chạy tới trước mặt người thứ hai, đ.â.m một nhát vào n.g.ự.c đối phương, sử dụng linh lực sấm sét đánh vỡ ma chủng.
Sấm sét trừ tà trấn ma, là thứ tà nịnh sợ nhất.
Ngay khi Giản Hành Chi đ.â.m người thứ nhất, Tần Uyển Uyển đã lập tức phản ứng lại, đuổi theo Giản Hành Chi, vung ngang một kiếm vào người bị đâm.
Kiếm kia mang theo pháp quyết Tịch Sơn, được Uyển Uyển phóng đại gấp bội, nháy mắt quấn chặt lấy miệng vết thương của người nọ, đảm bảo người kia tiếp tục sống, để hắn đáp xuống đất.
Động tác của Giản Hành Chi rất nhanh, Tần Uyển Uyển theo sát phía sau cũng không bỏ sót người nào.
Ninh Bất Ngôn nhìn từng quầng sáng xanh trên quảng trường, khoảnh khắc ánh sáng kia bừng lên, ma khí mặc sức lan tràn khắp quảng trường.
Y nghiến răng, cũng học theo động tác Giản Hành Chi đánh về phía những đệ tử này.
Giản Hành Chi thấy Ninh Bất Ngôn lao vào chiến trận, ngẩng đầu nhìn lên cao, thấy Ninh Bất Tu và Ninh Văn Húc đứng trên mái nhà.
Bọn họ đứng nhìn chiến cục từ trên xuống, dáng vẻ vẫn còn cao cao tại thượng như trong bích họa.
Giản Hành Chi mỉm cười, giơ tay lên, một lá bùa bay thẳng về phía Ninh Văn Húc.
Ninh Bất Tu theo bản năng chắn phía trước, phù chú chạm lên người y, ầm một cái, đánh y nôn ra một ngụm máu.
Ninh Văn Húc đỡ hắn, gấp gáp gọi: “Bất Tu!”
Lời còn chưa dứt, Ninh Văn Húc đã nhìn thấy n.g.ự.c Ninh Bất Tu hiện lên ánh sáng xanh.
Ma khí lan tràn từ n.g.ự.c Ninh Bất Tu, miệng hắn ngậm máu, ú ớ gọi: “Cha…”
Ninh Văn Húc đẩy hắn ra, lảo đảo lùi về sau: “Ma chủng… con… không ngờ con lại mang ma chủng…”
“Cha…” Ninh Bất Tu bò về phía Ninh Văn Húc: “Cứu con…”
“Ma chủng của con từ đâu ra? Tổ phụ con là ai giết? Là ai giết?!”
“Cứu con… cha…”
Ninh Bất Tu khó nhọc bò đến dưới chân Ninh Văn Húc, túm lấy góc áo ông ta, ngẩng đầu, mặt đầy máu: “Con là… con của cha mà.”
Ninh Văn Húc không nói nên lời, ông ta run rẩy cánh môi.
Khoảnh khắc đó, dường như ông ta nhìn thấy Lận Ngôn Chi còn nhỏ, m.á.u me đầy người, bò đến trước mặt ông ta, tóm lấy vạt áo.
Y ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt đầy khẩn cầu: “Phụ thân, cứu con.
Con là… con của người mà.”
“Không phải … Ngươi không phải …”
Ninh Văn Húc mở to mắt, giống như phát điên, đột ngột rút kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c Ninh Bất Tu.
Ông ta điên cuồng đ.â.m hết nhát này tới nhát khác: “Ngươi không phải con ta, ngươi không phải người, ngươi chỉ là linh thú.
Ngươi nên ngoan ngoan nghe lời, sao ngươi lại muốn g.i.ế.c ta! Sao có thể!”
Ninh Bất Tu bị đ.â.m từng nhát một, trợn mắt, tắt thở.
Ninh Văn Húc thấy người đã hoàn toàn bất động, rốt cuộc nhận ra mình đã làm gì.
“Bất Tu…”
Ông ta run run ngồi xuống, luống cuống muốn kéo hắn: “Bất Tu… con sao thế…”
“Sao à?”
Giọng nói Giản Hành Chi chợt vang lên.
Ninh Văn Húc sững sờ ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi cầm thanh kiếm nhuốm m.á.u đứng cách đó không xa.”
“Hắn bị ông g.i.ế.c rồi đấy.”