Giản Hành Chi hất cằm về phía t.h.i t.h.ể Ninh Bất Tu: “Con trai ruột của ông đấy.”
“Ngôn Chi…”
Ninh Văn Húc run rẩy mở miệng.
Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta không phải Lận Ngôn Chi, có điều đúng là ta muốn …” Giản Hành Chi mỉm cười: “Đòi món nợ này của y.”
“Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”
Ninh Văn Húc nghe thấy lời của Giản Hành Chi, kích động lên.
Giản Hành Chi nâng kiếm, giọng bình thản: “Ông hủy hoại cuộc đời Lận Phượng Hi, hủy hoại cuộc đời Lận Ngôn Chi, cũng gián tiếp hủy hoại cuộc đời Ninh Huy Hà, lấy một mạng của ông chẳng quá đáng đâu nhỉ?”
“Có phải ngươi muốn Ngọc Linh Lung không? Hay ngươi muốn tiền? Hay ngươi muốn Ninh gia?”
Ninh Văn Húc điên cuồng rống to: “Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”
“Ta chẳng muốn gì cả, cái ta muốn …” Giản Hành Chi nhìn giọt mưa rơi xuống kiếm: “Chỉ là công lý.”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi bất ngờ tấn công về phía Ninh Văn Húc!
Ninh Văn Húc không yếu thế nữa, lập tức rút kiếm!
Thật ra Ninh Văn Húc cũng đã kỳ Hóa Thần đại viên mãn, kiếm của ông ta va chạm mạnh với kiếm của Giản Hành Chi, chấn động đến gan bàn tay Giản Hành Chi tê rần.”
“Nếu ngươi ép bức, vậy đừng trách ta không khách sáo.”
Ninh Văn Húc nghiến răng, Giản Hành Chi cười khinh miệt: “Vậy ông thử xem.”
Dứt lời, thần thức Giản Hành Chi hóa thành linh lực, nháy mắt truyền vào kiếm chống lại Ninh Văn Húc.
Tần Uyển Uyển hoảng hốt ngẩng đầu, hét lên: “Giản Hành Chi!”
“Làm chuyện của nàng đi!”
Giản Hành Chi không hề quay đầu, quang kiếm va chạm với quang kiếm của Ninh Văn Húc.
Tần Uyển Uyển nghiến răng, căn dặn Ninh Bất Ngôn: “Ngài chống đỡ đi.”
Nói xong, nàng nhảy lên cao, rút trường kiếm, thi triển pháp trận phục hồi Tịch Sơn bằng kiếm ý!
Nàng chạy theo bên người Giản Hành Chi, mỗi lần Giản Hành Chi xuất kiếm, nàng đều theo sát sau lưng.
Kiếm pháp của nàng và Giản Hành Chi y đúc, nhưng kiếm ý lại hoàn toàn khác biệt.
Giản Hành Chi g.i.ế.c người, nhưng mỗi một kiếm của nàng lại bao hàm sức sống ùn ùn sinh sôi.
Giản Hành Chi cảm giác thần thức của mình được một luồng linh lực bồi dưỡng.
Y đột ngột quay đầu, nhìn Tần Uyển Uyển tới bên cạnh mình, giọng điềm tĩnh: “Xuất kiếm.”
Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia c.h.é.m g.i.ế.c đã sớm vang dậy trời.
Yên Vô Song sắp xếp đồ đạc xong, ngồi trước bàn, nhìn phù chú Giản Hành Chi đưa cho.
“Sư huynh.” Kim Kiếm Đồng Tử dẫn đệ tử Sơn trang Cự Kiếm đi vào, mím môi: “Ninh gia đánh nhau rồi.”
Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử.
Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng.
Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”
“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.
Kim Kiếm Đồng Tử cúi đầu: “Chúng ta muốn đi cứu người.”
“Ta biết y vừa đả thương sư huynh …” Kim Kiếm Đồng Tử hơi áy náy: “ Nhưng ta cảm thấy y không sai, ta muốn giúp y.
Lúc nãy, y nói đúng.”
Kim Kiếm Đồng Tử hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn Yên Vô Song: “Kiếm tu không thể quên đi kiếm của mình.
Năm đó ta học nghệ, sư phụ từng hỏi ta, vì sao ta học kiếm.
Ta trả lời sư phụ, kiếm của ta là để cứu người ta thấy nên cứu, bảo vệ đạo ta thấy nên bảo vệ, đến nay vẫn thế.”
Yên Vô Song nghe vậy, không lên tiếng.
Y nhớ tới đôi mắt dịu dàng của Ninh Huy Hà hai trăm năm trước.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Ninh Huy Hà nhìn chăm chú kiếm của y, dịu dàng nói: “Kiếm của huynh rất xinh đẹp.”
“Vậy thì đi đi.”
Yên Vô Song mở miệng.
Kim Kiếm Đồng Tử ngây người.
Yên Vô Song bỗng đứng dậy, bước tới bên tủ, mở cánh tủ phủ bụi, lấy một thanh trường kiếm đen tuyền từ trên xuống dưới.
Bên trên khắc hai chữ “Hồng Trần”.
Y cầm kiếm, trân trọng lướt nhẹ lưỡi kiếm.
“Ta dẫn các đệ đi.”
“Chẳng phải huynh muốn gặp tẩu tử…”
“Không sao.” Yên Vô Song quay đầu cười, vỗ túi khóa hồn trên eo: “Tẩu tử ở đây, nàng sẽ thấy được tư thái oai hùng của ta!”
“Đi thôi!”
Yên Vô Song nhìn từng cặp mắt Sơn trang Cự Kiếm: “Để bọn họ thấy kẻ mạnh nhất Hoang Thành vẫn là Sơn trang Câu Kiếm chúng ta!”
Nói xong, y cầm kiếm, dẫn người ra khỏi miếu đổ, ngự kiếm bay đi trước.
Y quay đầu nhìn chữ viết “Sơn trang Cự Kiếm” xiêu xiêu vẹo vẹo.
Một lát sau, y giơ tay lau đi bốn chữ “Sơn trang Cự Kiếm”, để lộ bốn chữ lớn “Sơn trang Câu Kiếm” cứng cáp hữu lực.
Kiếm giả, đạo khả tái nhi dữ chi câu dã(*).
(*) Câu gốc là 道可载而与之俱也.
Đây là một câu trong tác phẩm Thiên Vận của Trang Tử, mình không tra được nghĩa, ai biết thì comment để mình thêm vào nhé.
Năm đó, y sợ bản thân bôi nhọ danh tiếng Tông môn, hai trăm năm không dám dùng lại danh tính thật sự.
Mà hôm nay, lúc sắp rời đi, rốt cuộc y lại treo lên bảng hiệu sơn trang của mình.
Tất cả đệ tử mỉm cười.
Yên Vô Song giơ tay lên chỉ, ngự kiếm bay đi.
Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm theo sát phía sau.
Yên Vô Song ngự gió gội mưa, rốt cuộc cảm nhận được khí phách thiếu niên đã lâu không thấy của mình.