Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 333: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Y bay một đường thật nhanh, từ xa đã thấy Tạ Cô Đường ngự kiếm cùng với Thúy Lục vỗ cánh dưới mưa, vui vẻ cười một tiếng: “Ô, trùng hợp thật.”

Tạ Cô Đường mỉm cười, chắp tay với Yên Vô Song: “Hạnh ngộ.”

Lúc nhóm người chạy tới Ninh gia, Giản Hành Chi vừa mới đ.â.m kiếm vào n.g.ự.c Ninh Văn Húc.

Ánh sáng xanh phóng ra từ n.g.ự.c Ninh Văn Húc, ông ta run rẩy cánh môi, vẫn còn biện giải: “Ta… ta không có ma chủng…”

“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”

Giản Hành Chi nói bên tai, vẻ mặt điềm tĩnh: “Hơn nữa, người có ma chủng chưa chắc đã là tà ma.

Tâm thành ma, người mới thành ma.”

Dứt lời, y rút kiếm ra.

Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.

Giản Hành Chi nhìn t.h.i t.h.ể nhếch nhác kia, dừng mắt nhìn một lúc.

Y cầm kiếm xoay đầu nhìn Tần Uyển Uyển phía sau.

“Nhiều người quá.” Y mỉm cười, oán trách: “Phiền phức.”

“Ta cũng thấy vậy.”

Tần Uyển Uyển th.ở dốc đáp.

Giọng Yên Vô Song bỗng truyền từ xa tới: “Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển, ta tới giúp các người đây!”

Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, cùng Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhìn Yên Vô Song và nhóm người Tạ Cô Đường chạy đằng xa tới.

Giản Hành Chi thấy bọn họ liền mỉm cười.

Sau đó y chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống mái nhà.

“Nghỉ ngơi đi.”

Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển: “Nhóm thay ca tới rồi.”

Tần Uyển Uyển cũng mệt rã rời.

Nàng đặt m.ô.n.g ngồi cạnh Giản Hành Chi, nhìn nhóm người Yên Vô Song và Tạ Cô Đường gia nhập chiến cục.

Thúy Lục nhìn tình huống bên dưới, hiểu ngay ý của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.

Nhóm Yên Vô Song và Tạ Cô Đường phụ trách đ.â.m vỡ ma chủng, nàng ta nối gót theo sau cứu người.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi mệt đến nói không ra hơi, nhìn cảnh tượng c.h.é.m g.i.ế.c thành một mảng.

Một lát sau, Giản Hành Chi giơ tay lên, lấy tay áo che trên đầu Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nhận ra mưa phùn được người khác ngăn lại, nghi hoặc quay đầu nhìn y.

Giản Hành Chi giải thích: “Mưa lớn…” Giản Hành Chi nhìn vào mắt nàng, tựa như tranh công: “Che mưa cho nàng.”

“Người che kiểu này có tác dụng không?” Tần Uyển Uyển cau mày.

Giản Hành Chi nghẹn họng.

Y hơi không vui vì uổng công làm người tốt, rút tay áo về: “Không muốn che thì thôi.”

“Che mưa à …” Tần Uyển Uyển lôi một cây dù vẽ hoa đào nở trong túi Càn Khôn ra, che lên đầu hai người: “Đương nhiên phải dùng dù rồi.”

Giản Hành Chi khựng lại.

Y chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chiếc dù vẽ hoa đào, màu hoa diễm lệ lờ mờ chiếu xuyên qua giấy.

Ánh mắt trong trẻo của y nhìn hoa đào diễm sắc, ngắm thật lâu.

Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.

Người của Sơn trang Câu Kiếm gia nhập chiến cục, tình hình bên dưới lập tức xoay chuyển.

Mặc dù nhân số đệ tử Sơn trang Câu Kiếm không nhiều nhưng lại đều là tinh anh.

Ma chủng xuất hiện, đại đa số đệ tử bình thường Ninh thị đều bị Ninh Bất Ngôn quát lui, chỉ còn lại đệ tử mang ma chủng trên người dựa vào nơi hiểm trở chống cự.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi che dù ngồi trên cao quan sát, mưa tí tách không ngừng, chiếc dù hoa diễm lệ, máu, nước mưa và hoa đào đan xen thành một loại lãng mạn kỳ lạ.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển, cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó cho hợp hoàn cảnh.

Y khẽ khụ một tiếng, vừa mở miệng: “Uyển…”

Còn chưa nói hết, bỗng nghe Thúy Lục quát: “Giản Hành Chi, cậu ngồi đó xem diễn hả? Xuống đây giúp đi!”

Tất cả lời nói bị tắc nghẽn ngay ngực, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y: “Người định nói gì?”

“Không có gì.”

Giản Hành Chi ngượng ngùng: “Ta đi giúp một tay.”

Nói xong, Giản Hành Chi nhảy khỏi mái ngói.

Y đi xuống giúp đỡ, Tần Uyển Uyển cũng chẳng thể ngồi đó, bèn nhảy theo xuống mái hiên.

Chưa được bao lâu, cha của Ninh Bất Ngôn đã dẫn người chạy tới.

Lúc này, ma chủng đã bị tiêu diệt gần hết, đám người này tới liền bắt đầu chỉnh đốn tàn cục.

“Bất Ngôn.”

Cha của Ninh Bất Ngôn là Ninh Xương Hà dẫn đệ tử chạy lên: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao.” Ninh Bất Ngôn ho khan, ngẩng đầu nhìn sang nhóm Tần Uyển Uyển: “May mà… may mà bọn họ đã thu xếp ổn thỏa.”

Ninh Xương Hà nghe vậy gật đầu, thi lễ với Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi rồi nói: “Bản thân các vị bị trọng thương, xin mời đến phòng khách nghỉ ngơi.

Nơi này có chúng ta giải quyết hậu quả, chư vị yên tâm.”

Dù sao cũng là chuyện của người Ninh gia, bọn họ bảo người ngoài đi cũng có thể hiểu được.

Tần Uyển Uyển gật đầu, chắp tay thi lễ: “Vậy chúng ta đi nghỉ, nếu còn chỗ cần, ngài cứ mở miệng.”

“Cô yên tâm.” Ninh Bất Ngôn bớt ho khan, nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Có bất cứ tình huống nào, ta đều sẽ thông báo cho các người.”

Nói xong, Ninh Bất Ngôn vẫy tay, bảo người dẫn nhóm Tần Uyển Uyển trở về phòng khách.

Mọi người đều bị thương, Ninh Xương Hà sắp xếp y tu đến băng bó.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 333: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt