Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 346: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giản Hành Chi đi bên cạnh quan sát, vừa ngăn người bên mình, vừa chỉ dẫn Tần Uyển Uyển.

Qua hai tháng, cửa ải càng ngày càng khó.

Tần Uyển Uyển bắt đầu dừng lại một chỗ, khó mà tiến lên.

Giản Hành Chi quan sát Tần Uyển Uyển.

Đến vị trí này, sử dụng tu vi hoặc chiêu thức đơn thuần rất khó tiến lên.

Trong tu luyện của kiếm tu, linh lực tu vi là nội công cơ sở, cường độ thần thức là sức mạnh thần hồn, chiêu thức được xem như “Chú” trong pháp tu, dùng để giao tiếp với trời đất, còn thực tế thứ thật sự có thể khiến kiếm tu chiến đấu vượt cấp là kiếm ý.

Kiếm ý là sự lĩnh ngộ và niềm tin của một kiếm tu đối với kiếm, vì sao y cầm kiếm, đạo mà lòng y hướng về là gì, phương hướng như thế nào.

Đại đa số kiếm ý của kiếm tu đều là sát phạt, cố chấp đối với chiến thắng kẻ địch, kiên định đối với bất bại, là cơ sở của kiếm ý kiếm tu.

Tần Uyển Uyển quá thích lui, quá khoan nhượng, cho nên kiếm ý của nàng gần như rất ít xuất hiện.

Chỉ xuất hiện duy nhất hai lần, một là nàng bị giẫm lên mặt, lần khác…

Giản Hành Chi nhớ lại, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, thế mà lại là lúc đối kháng Ninh Văn Húc, sau lưng y, nhát kiếm mang theo sức sống bừng bừng kia.

Kiếm ý của nhát kiếm đó khác với bất cứ kiếm tu nào y từng gặp.

Những kiếm tu khác kể cả y đều chủ sát, chủ tử(*).

(*) Tử: chết

Nhưng kiếm ý nhát kiếm Tần Uyển Uyển vung phía sau y là sinh cơ.

Giản Hành Chi quay đầu lại nhìn Tần Uyển Uyển, nhìn kiếm của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị khó tả.

Y nhìn nàng, thấy nàng vẫn luôn giậm chân tại chỗ, khẽ ho một tiếng: “Cổ chai(*) rồi?”

(*) Ý chỉ nút thắt cổ chai, tức là chỗ nào đó bị bóp nhỏ lại, khó vượt qua.

Tần Uyển Uyển không nói, ai thua đều sẽ cảm thấy không vui trong lòng.

Giản Hành Chi chỉ điểm nàng: “Nàng thử suy nghĩ vì sao nàng rút kiếm, nhớ lại pháp quyết nàng từng học, nếu như dùng kiếm chiêu biểu đạt thì sẽ thế nào?”

Pháp quyết là ngôn ngữ pháp tu, kiếm chiêu là ngôn ngữ của kiếm tu.

Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại.

Giản Hành Chi suy nghĩ, bước qua màng ánh sáng trong suốt, đi tới sau lưng nàng.

Y vươn tay nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Tần Uyển Uyển.

Khoảnh khắc nắm lấy tay nàng, y hơi chần chờ, âm thầm kéo tay áo lên, dùngtay áo che phủ mu bàn tay Tần Uyển Uyển rồi mới áp tay lên mu bàn tay nàng.

Tần Uyển Uyển không nhận ra những chi tiết này, chỉ cảm thấy hơi thở sau lưng nóng rực, lập tức căng thẳng: “Người… người muốn làm gì?”

“Đừng nói chuyện.”

Y nhắc nhở nàng: “Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhát kiếm này.”

Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi đang muốn dạy nàng, bèn ổn định tâm trạng, nghe lời y nhắm mắt lại.

Sau đó, nàng cảm giác gió lay động.

Giản Hành Chi cầm tay nàng, giơ lên.

Kiếm thế cơ sở nhưng giây phút vung kiếm kia, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt đánh thẳng vào.

Thắng.

Chỉ một niềm tin đơn giản thuần khiết như thế nhưng giống như sóng thần gột rửa tất cả cảm nhận của nàng.

Đợi sóng lớn chầm chậm lắng xuống, nàng th.ở dốc, từ từ mở to mắt, phát hiện tất cả bóng người phía trước đã bị nhát kiếm này c.h.é.m qua.

“Đây là kiếm ý của ta.”

Giản Hành Chi nắm tay nàng, giọng nói điềm tĩnh: “Ta lấy chiến luyện đạo, đối với ta mà nói, thua tương đương với chết.

Kiếm ý của một kiếm tu chỉ cần đủ thuần khiết, đủ kiên định, tức là đủ mạnh.”

Tần Uyển Uyển nghe lời y nói, quay đầu nhìn y: “Con người không thể cả đời không thua.”

“Vậy một tu sĩ thua trận…” Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Chẳng phải là c.h.ế.t sao?”

Tần Uyển Uyển á khẩu.

Giản Hành Chi chỉ nói: “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, nhắm mắt lại, ta vung kiếm, nàng cảm thụ kiếm ý này.”

Tần Uyển Uyển nhắm mắt, cảm gác Giản Hành Chi kéo nàng vung kiếm quét ngang không trung, nhắc nhở nàng: “Nàng truy tìm nơi nó đến, sau đó ngẫm lại chính mình, kiếm ý của nàng đang ở đâu?”

Kiếm ý của nàng đang ở đâu.

Tần Uyển Uyển truy tìm vấn đề, cảm thụ sự lưu chuyển linh lực trong từng chiêu thức của Giản Hành Chi, từng chi tiết trong động tác y, từ dồn sức nơi nào, sức lực thay đổi thế nào, y dùng kiếm biểu đạt mọi thứ của mình thế nào.

Y sam bọn họ đeo đuổi vấn vít, nàng loáng thoáng cảm giác được dường như linh hồn của mình chạm nhẹ lên kiếm, tựa như nàng có thể nhẹ nhàng chạm vào linh hồn Giản Hành Chi từ kiếm chiêu.

Nàng quan sát người nọ, sau đó nhớ lại chính mình, giống như một tấm gương.

Nàng vẫn chưa cảm thụ xong, chợt nghe thấy xung quanh vang lên “leng keng”.

Tần Uyển Uyển mở choàng mắt, phát hiện mình đang ở trong vườn hoa.

Tạ Cô Đường th* d*c nhìn bọn họ, Giản Hành Chi bình tĩnh rút tay, khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ thiết lập ba canh giờ, ngày mai Uyển Uyển còn phải thi đấu, hôm nay học đủ rồi, hôm khác lại tập tiếp.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 346: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt