Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 347: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Tiền bối suy nghĩ rất đúng.”

Tạ Cô Đường tâng bốc vô điều kiện tất cả quyết định của Giản Hành Chi, y ngẫm nghĩ, không nhịn được nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”

“Nói đi.”

Giản Hành Chi cất ảo cảnh, nghe Tạ Cô Đường không biết xấu hổ mở miệng: “Lúc nãy trong ảo cảnh nhìn thấy tiền bối dạy Uyển Uyển cảm thụ kiếm ý của tiền bối, vãn bối cũng muốn cảm thụ một lần!”

Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, Tạ Cô Đường tha thiết ngẩng đầu: “Không biết tiền bối có thể chỉ giáo đôi phần?”

“Được thôi.”

Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, trở tay rút kiếm.

Ngay khi Tạ Cô Đường còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm c.h.é.m “ầm” tới, đánh y văng vào núi giả.

Giản Hành Chi bình tĩnh thu kiếm: “Cảm thụ đi.”

Dứt lời, y xoay người bỏ đi.

Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, bước tới trước núi giả, cầm một cục đá lên, rùng mình nhìn Tạ Cô Đường vùi trong tảng đá: “Tạ đạo quân, huynh còn sống không?”

“Không sao.”

Giọng Tạ Cô Đường truyền từ trong tảng đá ra: “Uyển Uyển, muội đi trước đi, ta phải lĩnh hội!”

“Ờ.” Tần Uyển Uyển hiện giờ vô cùng hiểu rõ tư duy của đám kiếm tu này, nàng chu đáo đặt đá trở lại: “Huynh tiếp tục đi, ta di trước.”

Nói xong, nàng quay về sân viện, đuổi theo Giản Hành Chi đã đi xa.

“Giản Hành Chi!”

Tần Uyển Uyển đuổi theo, đi phía sau y, vui vẻ hỏi: “Những thứ lúc nãy người dạy ta, trước đây người đã ngộ ra thế nào?”

“Thì đánh thôi.”

Giản Hành Chi thản nhiên đáp: “Không đánh sao nghĩ ra được? ngày mai là một cơ hội tốt.”

Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Nếu đối thủ đủ mạnh, sinh tử tuyệt cảnh là dễ ngộ đạo nhất.”

Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu.

Đang định nói gì, nàng bỗng nghe Nam Phong đi như chạy tới: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Ninh đạo quân bảo mọi người tới đại sảnh một chuyến.”

“Sao thế?”

Tần Uyển Uyển thấy Nam Phong gấp gáp, vội hỏi.

“Người nhà của ông lão Vô Danh kia tới rồi!” Nam Phong thở phì phò đáp.

Giản Hành Chi vừa nghe, ánh mắt đã rực sáng.

Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!

Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển vui mừng hớn hở chạy tới.

Đợi đến đại sảnh, hai người nhìn thấy cha Ninh Bất Ngôn là Ninh Xương Hà ngồi ở trên cao, đối diện là một người người đàn ông trung niên mặc hoa bào màu vàng.

Một người ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên, hắn mặc áo choàng đen toàn thân, trùm kín từ đầu đến chân.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bước vào, Ninh Xương Hà vội đứng dậy: “Hai vị tới rồi.”

“Ninh tiền bối.”

Tần Uyển Uyển hành lễ với Ninh Xương Hà, Giản Hành Chi cũng hành lễ đơn giản theo.

Ninh Xương Hà sắp xếp hai người ngồi xuống, sau đó giải thích: “Vô Danh là người hai vị dẫn vào Ninh phủ.

Hôm nay, người nhà y tới tìm, muốn dẫn y đi.

Ta nghĩ phải báo cho hai vị một tiếng nên cố ý mời hai vị tới đây.”

“Ninh tiền bối suy nghĩ chu đáo, cảm tạ tiền bối đã nhớ đến.” Tần Uyển Uyển lịch sự cảm ơn, quay đầu nhìn người đàn ông mặc hoa phục màu vàng đối diện.

Nàng cứ cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, có loại cảm xúc là lạ cuộn trào trong ngực.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc mở miệng thăm dò: “Các hạ là người nhà Vô Danh?”

“Phải.” Vẻ mặt người đàn ông ôn hòa: “Tại hạ Thành chủ Nhạc Thành Quân Vô Duyên, là phụ thân của y.”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền sửng sốt, sực nhớ Quân Vô Duyên là bạn thân của cha thân xác Tần Vãn này.

Năm đó, chính Quân Vô Duyên đã cứu Tần Vãn lúc Tần gia diệt môn, sau đó thành lập hôn ước cho con trai mình và Tần Vãn.

Vậy… ông lão kia …

Nghĩ tới đây, nàng chợt nhận ra: “Ông lão kia là Quân Thù?!”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi ngồi thẳng dậy, người áo đen bên cạnh run lên.

Quân Vô Duyên mỉm cười gật đầu: “Không sai, đúng là khuyển tử.

Đa tạ hai vị trượng nghĩa tương trợ, nếu không mạng nhỏ của con ta khó giữ.

Thù Nhi…”

“Cha!”

Quân Thù bị lời này chọc giận: “Không phải đã nói với người …”

Không được vạch trần thân phận của hắn trước mặt Tần Vãn sao!

Quân Thù hơi khó chịu, hắn không muốn đối mặt với Tần Vãn bằng dáng vẻ này.

Nhưng lời cũng đã nói, hắn xoay đầu đi, không nhiều lời: “Không cần cảm tạ, trực tiếp dẫn người đi là được rồi.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.

Quân Vô Duyên nhíu mày: “Thù Nhi! Sao con có thể nói với ân nhân…”

“Nàng là Tần Vãn.” Quân Thù lạnh giọng nói: “Là vị hôn thê của con, nàng cứu con chẳng phải đương nhiên sao?”

Lời này nói ra, sắc mặt mọi người khác nhau.

Giản Hành Chi ngồi thẳng lưng, hối hận nói: “Sao lúc trước ta không đá c.h.ế.t ngươi cho rồi?”

Nếu biết là hắn, ban đầu y đã nhấn luôn xuống vách đá!

“Ngươi đừng ngang ngược.”

Quân Thù hừ một tiếng: “Lúc trước ta chịu nhục, bây giờ phụ thân ta tới rồi, ta xem ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tát một cái “chát” .

Quân Thù bị đánh lệch mặt, mũ rơi ra, để lộ gương mặt già nua.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 347: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt