Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 348: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Ngươi!”

Hắn lập tức đánh trả, Giản Hành Chi giơ chân giẫm bàn tay vung lên của hắn, giơ tay tát nửa bên mặt còn lại, hoàn toàn khiến hắn ngu người.

“Ta cái gì? Phụ thân ngươi tới rồi, thì sao?”

“Cha!”

Quân Thù hoàn hồn, vội quay đầu nhìn về phía Quân Vô Duyên bên trên: “Người mau g.i.ế.c hắn đi! Hắn chính là nam sủng bên cạnh Tần Vãn! Chính hắn dụ dỗ Tần Vãn rời khỏi Vấn Tâm Tông!”

“Vị tiểu hữu này.”

Quân Vô Duyên ngồi im bất động, mỉm cười nhìn Giản Hành Chi: “Con ta không hiểu chuyện, cậu giơ cao đánh khẽ.”

“Giản Hành Chi.”

Quân Vô Duyên lên tiếng, Tần Uyển Uyển nghĩ vẫn nên chừa mặt mũi cho vị ân nhân của nguyên thân này một chút, bèn nhỏ giọng gọi Giản Hành Chi: “Quay về!”

Nghe thấy Tần Uyển Uyển gọi y, rốt cuộc Giản Hành Chi mới rút chân, chậm chạp quay về vị trí của mình, khoanh tay lạnh mắt nhìn Quân Thù đối diện.

Quân Thù bị đánh trước mặt Tần Uyển Uyển, cảm thấy vô cùng thảm hại, dứt khoát đội mũ lên, cúi đầu không nói tiếng nào.

Quân Vô Duyên thấy Quân Thù yên tĩnh lại, nhìn người hai bên: “Xem ra ba vị có nhiều hiểu lầm.”

Nói xong, Quân Vô Duyên từ ái nhìn Tần Uyển Uyển: “Vị cô nương này, con ta nói cô là Tần Vãn, là thật sao?”

“Quân thiếu chủ nói đùa.”

Tần Uyển Uyển đáp rõ ràng đâu ra đấy: “Mặc dù tên ta là Tần Vãn Vãn nhưng vốn không quen biết Quân thiếu chủ, e là Quân thiếu chủ nhận nhầm người rồi.”

“Không thể nào.”

Quân Thù lập tức phủ nhận: “Lúc trước khi Tần Vãn rời khỏi Vấn Tâm Tông, Thẩm Tri Minh từng đưa cho nàng một luồng kiếm ý.

Trước khi vào Hoang Thành, ta đã thấy rõ nàng dùng, nàng còn dám chối?”

“Kiếm ý?” Vẻ mặt Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Quân thiếu chủ đang nói cái gì? Đúng là ta từng dùng một luồng kiếm ý, nhưng đó là của ——” Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Bằng hữu ta – Đạo quân Giản Hành Chi, có lẽ ngài nhìn lầm rồi chăng?”

“Thẩm Tri Minh và phụ thân ta là thế giao, kiếm ý của Thẩm Tri Minh…”

“Thù Nhi.” Quân Vô Duyên cắt lời hắn: “Nếu cô nương không muốn, đừng nên cưỡng cầu.

Đi thôi.”

Quân Vô Duyên đứng dậy: “Chúng ta rời khỏi đây.”

Nói xong, Quân Vô Duyên đi ngang qua mặt Tần Uyển Uyển.

Một mùi hôi thoang thoảng phát ra từ người Quân Vô Duyên.

Rõ ràng Giản Hành Chi cũng ngửi được mùi này, y nhíu mày.

Quân Vô Duyên đi tới cửa, thấy Quân Thù không nhúc nhích, xoay đầu lại, lạnh giọng nói: “Còn không đi?”

“Con không đi.”

Quân Thù nghiến răng: “Không mang Vãn Nhi đi, con không đi!”

“Con còn có mặt mũi không đi?” Dường như Quân Vô Duyên tức giận, lạnh mắt nhìn sang: “Với bộ dạng khiến người khác buồn nôn này?”

Quân Thù bị lời nói này đ.â.m trúng, hắn cứng đờ chốc lát.

Có vẻ Quân Vô Duyên cũng cảm thấy lời này quá nặng, dịu giọng xuống: “Thù Nhi, đợi sau này đẹp lại có thể trở về mà.”

“Ấy…” Tần Uyển Uyển gượng cười: “Thật ra đẹp hay không cũng không cần trở về đâu.”

“Con mặc kệ.” Quân Thù ngồi trên ghế: “Vãn Nhi là vị hôn thê của con.

Hiện giờ nàng chỉ bị vài thứ rác rưởi che đậy, con phải mang nàng về.”

“Thằng bé này …” Quân Vô Duyên nhíu mày: “Ta nhớ trước đây con đâu cố chấp như vậy, sao hiện giờ lại cố chấp thế? Nếu Tần Vãn không yêu con thì sao, con tính làm gì?”

“Không thể nào!”

Quân Thù lập tức phủ nhận: “Sao Tần Vãn lại không yêu con?”

“Nếu như không yêu thì sao?”

Quân Vô Duyên hỏi sát sao: “Nàng muốn sinh con dưỡng cái với người khác, như hình với bóng với người khác, muốn vứt bỏ con thì sao?”

“Vậy con sẽ g.i.ế.c nàng!”

Quân Thù vừa nói ra lời này, cả sảnh đều sững sờ.

Giản Hành Chi im lặng chẳng nói chẳng rằng, bước lên trước một bước, chắn trước mặt Tần Uyển Uyển.

Quân Thù siết c.h.ặ.t t.a.y vịn, th.ở dốc.

Hắn chợt nhận ra mình vừa nói gì, vội giải thích: “Không phải, con…”

“Thù Nhi.” Quân Vô Duyên nghi hoặc: “Con sao thế?”

Mà ánh mắt Ninh Xương Hà bên cạnh đã sớm biến đổi, lẳng lặng thò tay vào trong tay áo.

Quân Thù gấp gáp giải thích: “Không phải, phụ thân, lúc nãy là con kích động.

Con không có ý này, con…”

Lời còn chưa dứt, lá bùa trong tay Ninh Xương Hà đột ngột chui ra, dán lên n.g.ự.c Quân Thù.

Ánh sáng xanh bừng lên ngay n.g.ự.c Quân Thù.

Ninh Xương Hà trừng to mắt, đ.â.m một kiếm tới.

Động tác của Quân Vô Duyên càng nhanh hơn, một cây sáo ngọc ngăn trước mặt Ninh Xương Hà, lạnh giọng nói: “Xương Hà đạo quân, ông có ý gì?”

“Đây là ma chủng!”

Ninh Xương Hà chấn kinh ngẩng đầu, quát to: “Quân thành chủ không nhận ra sao?”

“Ta đã nhận ra …” Giọng Quân Vô Duyên nhấn mạnh thêm: “ Nhưng đây là người Nhạc Thành ta, không tới lượt Hoang Thành xử lý!”

Quân Thù không dám lên tiếng, hắn kinh hoàng nhìn ánh sáng xanh trên n.g.ự.c mình.

Ánh sáng màu xanh lá chiếu rõ lồng n.g.ự.c hắn, tất cả mọi người đều thấy chỗ trái tim hắn đang đập có một nụ sen chờ nở.

“Cha…” Quân Thù run rẩy mở miệng: “Đây là… đây là…”

“Thù Nhi chớ sợ.” Quân Vô Duyên lạnh giọng nói: “Cha sẽ bảo vệ con chu toàn, cho dù con mang ma chủng, bị Tà Thần khống chế, tâm thuật bất chính, nhưng phụ thân nhất định sẽ cứu con!”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 348: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt