“Nam chính…” 666 nuốt nước bọt, nhưng xuất phát từ chuyên nghiệp nên vẫn gian nan đáp: “Là người định sẵn của nữ chính, là… người mà nữ chính dễ thích nhất dựa vào đo lường tính toán của hệ thống…”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ra sức nhấn chữ “ không ” màu xám bên trên.
666 nhìn y thương hại, không dám lên tiếng, thấy y thở phì phò nhấn nửa ngày, rốt cuộc nói: “Siêu thị tự động tiếp nhận nhiệm vụ rồi, ngài… ngài xem mà làm đi.
Dù sao nếu ngài không giúp… chuyện cũng sẽ tự nhiên xảy ra.”
Giản Hành Chi nghe thế, suy nghĩ, không hề lưỡng lự xoay đầu, nhảy lên nhảy xuống mấy cái tới trước cửa phòng Ninh Bất Ngôn, đập cửa sổ phòng y: “Ninh Bất Ngôn!”
Ninh Bất Ngôn đang ngủ, nghe thấy tiếng Giản Hành Chi thì ho khan mở cửa: “Giản… khụ khụ… Giản…”
“Đừng khụ nữa, mau giúp ta một tay.
Ngươi đi ngăn cản Quân Vô Duyên, tán dóc kéo dài thời gian, chờ ta thông báo thì ngươi cho ông ta đi.”
Nói xong, Giản Hành Chi ném một lá bùa truyền âm cho y: “Mang theo, chờ tin của ta.”
Ninh Bất Ngôn ngây người.
Y do dự cầm bùa truyền âm lên, ngẫm nghĩ rồi thở dài.
Thôi đi, Giản Hành Chi giúp Ninh gia chuyện lớn như vậy, giúp y một tay cũng là chuyện nên làm.
Giản Hành Chi bảo Ninh Bất Ngôn giữ chân Thẩm Tri Minh vừa mới ra cửa, sau đó đi tìm Tạ Cô Đường và Thúy Lục.
“Tạ Cô Đường, đi, theo ta đánh nhau.”
“Thúy Lục, giúp đỡ, đi đánh nhau.”
“Nam Phong…”
Giản Hành Chi đến trước cửa sổ Nam Phong, nhìn Nam Phong đang chớp mắt, nuốt lời trở về.
“Ngươi trông chừng chủ nhân, để nàng ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đừng đến trễ.”
Sau khi nói xong, Giản Hành Chi dẫn Thúy Lục và Tạ Cô Đường, hùng hổ bay ra khỏi Hoang Thành.
Tạ Cô Đường hoang mang: “Tiền bối, chúng ta đi đánh người nào?”
“ Đúng vậy.” Thúy Lục bay trên pháp khí, cầm gương đồng, ấn dưa leo trên mặt: “Đánh người nào mà phải gọi hai chúng ta dậy.”
“Thẩm Tri Minh.”
Giản Hành Chi nói ra tên họ, Thúy Lục khựng lại.
“Đột nhiên ta đau bụng.”
Nói xong, nàng ta quay đầu định chạy.
“Thẩm Tri Minh mang ma chủng trên người, Quân Thù là ông ta hại, phỏng chừng Quân Vô Duyên cũng bị ông ta g.i.ế.c rồi.”
Giản Hành Chi tóm tắt rõ ràng đơn giản.
Thúy Lục ngừng động tác, suy nghĩ: “Mặc dù ông ta xấu, nhưng Quân gia cũng chẳng phải kẻ tốt lành, liên quan gì đến chúng ta?”
“Năm đó, Tần Vãn được Quân Vô Duyên cứu, thiếu một phần nhân quả.
Quan trọng nhất là Thẩm Tri Minh thèm muốn Long đan trong cơ thể Tần Vãn, sẽ còn trở về g.i.ế.c nàng.
Hôm nay, ông ta vừa gi.ết c.h.ế.t Quân Vô Duyên, dù hút linh lực cũng chưa thể tiêu hóa xong, chắc chắn bây giờ là thời điểm ông ta yếu nhất, vì vậy nên lúc ở Ninh gia, ông ta không kiên trì mang ta và Uyển Uyển đi.
Lúc này không g.i.ế.c ông ta, đó là thả hổ về rừng!”
Lý do Giản Hành Chi đầy đủ, Tạ Cô Đường suy nghĩ: “ Nhưng dù sao ông ta là Tông chủ Vấn Tâm Tông…”
“Ta cũng không bảo cậu ra tay.” Giản Hành Chi biết sau lưng Tạ Cô Đường là Thiên Kiếm Tông, sau lưng Thúy Lục là Quỷ Thành, làm việc có điều kiêng kỵ.
Y bảo hai người yên tâm: “Chỉ cần bố trí trận pháp, ta ra tay.”
“Ờ.”
Hai người nhẹ nhõm, Tạ Cô Đường gật đầu: “Vâng.”
Ba người vừa nói vừa đi tới cửa ra ngoài Hoang Thành.
Nơi này là chỗ ra khỏi Hoang Thành phải đi ngang, ba người dừng lại, hỏi Giản Hành Chi: “Làm gì đây?”
Giản Hành Chi lấy được không ít đồ tốt từ trong mộ Lận Ngôn Chi, y móc túi Càn Khôn, lấy ra không ít pháp khí, bắt đầu bày trận.
Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn y bày trận pháp chưa từng thấy bao giờ, kế tiếp nghe Giản Hành Chi nói: “Hai người các người, đứng tại Khôn vị và Càn vị, đợi lát nữa truyền linh lực vào.”
Cả hai gật đầu, sau đó nhìn Giản Hành Chi lấy một trận dịch chuyển ra.
Giản Hành Chi đặt tay lên trận dịch chuyển, đang định niệm chú, đột nhiên sực nhớ cái gì, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Lão tạ, xin lỗi nhé.”
Tạ Cô Đường mù mờ, tức khắc nhìn thấy Giản Hành Chi ném trận dịch chuyển lên không trung.
Một vòng xoáy hiện ra, không ngờ đầu kia của vòng xoáy lại là Mộ kiếm Thiên Kiếm Tông!
Hô hấp Tạ Cô Đường ngưng lại, tiếp theo y nhìn thấy vô số phi kiếm bay từ trận dịch chuyển ra, rơi xuống cạnh pháp trận.
“Ta dùng xong sẽ trả.”
Nhìn gương mặt tái mét của Tạ Cô Đường, nghĩ đến cảm nhận của y, Giản Hành Chi vội an ủi: “Cậu yên tâm, ta không lấy đâu.”
Nếu như y muốn lấy, ắt hẳn có thể lấy bất cứ lúc nào.
Tạ Cô Đường hoảng sợ trong lòng nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Ừm, ta biết.”
Kiếm bày xong, Giản Hành Chi lại lấy một pháp khí ẩn giấu ra, giấu kín cả đại trận, cuối cùng thông báo Ninh Bất Ngôn.
“Ninh Bất Ngôn, được rồi.”
Ninh Bất Ngôn đang tiễn đưa mười tám dặm(*) với Thẩm Tri Minh, ông ta nở nụ cười gượng gạo: “Ninh đạo quân không cần khách sáo, tiễn tới đây là được rồi, thật sự không cần tiễn nữa đâu.”