(*) Tiễn đưa mười tám dặm: tên một vở kịch vùng Chiết Giang, nói về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài lưu luyến chia tay, từ thư viện đến nhà hai người đều đúng 18 dặm.
Ngoài ra còn có một bài hát khá hay cùng tên, được lấy cảm hứng từ vở kịch này, link dẫn ở cuối chương.
“Vậy sao được? Phong tục Hoang Thành chúng ta bắt buộc phải đưa đến chỗ hữu duyên.”
Ninh Bất Ngôn vừa nói vừa ho khan, trong lúc ho khan thì nghe thấy tiếng Giản Hành Chi.
Y bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn một cây liễu bên cạnh: “À, đến chỗ hữu duyên rồi, Quân thành chủ cứ tự nhiên.”
Nói xong, Ninh Bất Ngôn không hề lưỡng lự xoay người bỏ đi, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ nhiệt tình lúc nãy.
Thẩm Tri Minh ngớ người, nhưng nhớ đến chính sự nên cũng mặc kệ y.
Ông ta lạnh mặt quay vào xe, căn dặn thanh niên lái xe bên ngoài: “Đi.”
Mặt thanh niên không hề có chút biểu cảm.
Nghe thấy lời Thẩm Tri Minh, hắn giơ roi đánh linh thú, chạy ra ngoài Hoang Thành.
Thông thường vì tôn trọng nên ngoại trừ tình huống đặc biệt, tu sĩ bị cấm ngự kiếm ở trong thành.
Thẩm Tri Minh không muốn dính vào thị phi, bèn ngồi linh thú ra khỏi thành.
Ông ta trong thân xác Quân Vô Duyên ngồi xuống, nhìn Quân Thù bị trói trong góc, quan sát hắn từ trên xuống dưới, không nhịn được bật cười: “Cảm giác hại c.h.ế.t phụ thân thế nào?”
Quân Thù lạnh lùng nhìn ông ta.
Thẩm Tri Minh giơ tay lên quét một cái, giải Chú cấm thanh cho hắn.
Quân Thù điên cuồng la hét: “Phụ thân ta đâu? Ông làm gì phụ thân ta rồi?!”
“Làm gì?” Thẩm Tri Minh nghiêng đầu cười, thờ ơ đáp: “Giết rồi, ngươi gửi thư cho ông ta, ông ta tới cứu ngươi, ngươi đã biết bí mật của ta, ta không g.i.ế.c được ngươi, chỉ có thể g.i.ế.c ông ta.”
Thẩm Tri Minh thở dài: “Ta và ông ta giao tình mấy trăm năm, ông ta chẳng hề phòng bị chút nào, ta cứ thế mà đâm.”
Thẩm Tri Minh nói xong, kéo áo, lộ ra miệng vết thương thối rữa, chỉ vào vết thương nói: “Chính là ở đây, một kiếm, thần hồn cũng diệt.”
Quân Thù chấn kinh nhìn miệng vết thương.
Thẩm Tri Minh kéo áo lại, tiếp tục uống trà: “Ngươi yên tâm, ta đã xử lý hết người trong nhà ngươi rồi.
Ta g.i.ế.c ngươi xong sẽ đi chiêu cáo thiên hạ rằng ngươi trúng ma chủng, bị tà niệm nuốt chửng, ban đầu định g.i.ế.c ta nuốt tu vi, ta trọng thương nhưng kịp thời chạy thoát.
Sau đó ngươi sát phụ sát mẫu, ta vì bạn báo thù, gi.t c.h.ế.t ngươi.”
Nói xong, Thẩm Tri Minh bùi ngùi: “Ôi, ta đúng là người trọng tình trọng nghĩa.”
Quân Thù nghe thấy những lời này, cảm giác thù hận điên cuồng sinh sôi trong lòng.
“Thẩm Tri Minh…” Quân Thù siết chặt nắm đấm, run rẩy mở miệng: “Tại sao ông làm thế?”
“Chuyện tới hôm nay, ngươi còn hỏi ta vì sao?”
Thẩm Tri Minh vừa nói vừa đi tới cạnh Quân Thù.
Ông ta ngồi xuống, tới gần hắn: “Ta thật sự ghen tị với ngươi, xuất thân tốt như vậy, thiên phú cao như vậy, còn có một cô gái yêu ngươi như vậy.”
Trong lúc Thẩm Tri Minh nói, khoảng cách xe ngựa và cột mốc biên giới Hoang Thành càng ngày càng gần.
Giản Hành Chi mai phục bên đường, nhìn Tạ Cô Đường và Thúy Lục bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị.
Đến lúc này, rốt cuộc 666 mới nhận ra: “Chủ… chủ nhân… ngài… ngài đang làm gì?
Giản Hành Chi không nói, 666 khuyên y: “Không… không được đâu, đây là… đây là tình tiết của nữ chính đấy!”
“Cô câm miệng.” Giản Hành Chi mặc kệ 666, chỉ nói: “Uyển Uyển không có tình tiết liên quan tới nam chính.”
Dứt lời, sau khi xe ngựa lăn bánh khỏi lãnh địa Hoang Thành, Giản Hành Chi quát lớn: “Tới rồi!”
Cũng tại khoảnh khắc đó, ba người truyền linh lực vào pháp trận, pháp trận mạnh mẽ bừng sáng.
Trước khi pháp trận sáng rực lên, Thẩm Tri Minh đang nói chuyện, đánh lên mặt Quân Thù dạy dỗ hắn.
“ Nhưng ngươi ngu xuẩn như thế, rõ ràng Vãn Nhi rất yêu ngươi, nhưng ngươi lại thích Tô Nguyệt Ly đần độn kia.
Nếu không phải thứ đần độn kia thể chất phi phàm, ngươi cho rằng ta sẽ xem trọng cô ta à? Cũng chỉ có ngươi thật lòng thật dạ, bị người ta đội nón xanh còn vui vẻ.
Nhắc tới cũng lạ, trước đây ngươi không thích Tần Vãn, bây giờ nó thành người phụ nữ của người khác, ngươi lại thích nó, sao ngươi phạm tiện thế?”
“Thẩm Tri Minh!”
Quân Thù nghe vậy, đột ngột ngước mắt lên: “Ta phải g.i.ế.c ông! Ta phải g.i.ế.c ông!”
“Ôi chao.” Thẩm Tri Minh đứng thẳng người dậy, nhìn hắn giống như nhìn một con chó: “Bộ dạng quỷ quái này của ngươi xấu đến phát ói.
Ngươi g.i.ế.c ta? Ta g.i.ế.c cha ngươi, hút toàn bộ tu vi của ông ta.
Ta thật muốn xem thử trên đời này còn ai có thể g.i.ế.c ta?”
Trong lúc Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù, ông ta giang hai tay, cười lớn: “Thẩm Tri Minh ta tu luyện nghìn năm, cận kề thiên kiếp. Để ta xem thử, có ai! Ai có thể g.i.ế.c ta …”
Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng sấm “ầm” một cái, một tia chớp mạnh mẽ đánh xuống người Thẩm Tri Minh, hơn vạn thanh kiếm xuyên thủng cơ thể ông ta giống như một con rồng kiếm gầm thét vụt qua.