Trận chung kết chỉ có bốn người, Yên Vô Song sẽ không tới, hiện giờ chỉ còn ba người.
Tần Uyển Uyển đi theo thảm đỏ tới khu chờ thi đấu, quay đầu tạm biệt nhóm Giản Hành Chi đưa nàng tới: “Được rồi, người tìm vị trí ngồi đi, ta đi trước chờ thi đấu.”
“Ừ.”
Thúy Lục gật đầu: “Chúng ta đều sẽ xem muội thắng! Muội tử(*) cố lên!”
(*) Em gái
Nói xong, Thúy Lục giơ tay lên gọi mọi người trở về.
Giản Hành Chi đi hai bước, lòng hơi sợ hãi, vội quay đầu gọi nàng: “Uyển Uyển.”
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi bước lên, ngẩng đầu đánh một luồng ấn ký thần thức vào thức hải nàng, nói một cách nghiêm túc: “Có chuyện nhớ gọi ta.”
“Có thể có chuyện gì chứ?”
Tần Uyển Uyển thấy y lo lắng cho mình, giọng không khỏi mềm mỏng hơn: “Chẳng phải người ở bên dưới xem sao?”
“Ừ.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Phải, ta ở bên dưới xem…” Y nhìn khu chờ thi đầu: “Đi đi.”
Tần Uyển Uyển được ánh mắt Giản Hành Chi hộ tống vào khu chờ thi đấu ngồi.
Đợi sau khi ngồi xuống, nàng phát hiện khu chờ thi đấu trống rỗng, chẳng có lấy một người tới.
Một lát sau, rốt cuộc có một thanh niên áo đen đi vào.
Hắn ngồi xuống chỗ cách Tần Uyển Uyển xa nhất, khí chất âm u lạnh lẽo, không nói một lời.
Vừa nhìn đã biết là một lão đại.
Sau khi tuyển thủ chuẩn bị xong, MC bước nhanh lên sân khấu.
Vì là trận chung kết nên sân khấu khá màu mè, MC cũng mặc hết sức lòe loẹt.
Y bước lên chào hỏi mọi người, câu từ thống thiết: “Thời gian thắm thoát thoi đưa, cuối cùng cuộc thi tuyển chọn Quân tử kiếm mười năm một lần cũng tới hồi kết.
Thông qua đánh giá thực lực giữa hơn nghìn vạn kiếm tu ưu tú, chúng ta chọn ra bốn vị mạnh nhất để tranh giành vị trí Quân tử kiếm năm nay.
Người đoạt giải cuộc thi Quân tử kiếm lần này sẽ được công tử Vô Ưu – người đứng ra tổ chức cuộc thi cung cấp ba lần hỏi đáp miễn phí, cùng với một phần quà trị giá một vạn linh thạch do tiệm vàng Vương thị, lò rèn Triệu thị, tơ lụa Tưởng thị, bánh nướng Trương gia cùng nhau tài trợ!”
Tiếng nói vừa dứt, đám đông vỗ tay rầm rộ.
Nam Phong hào hứng quay đầu, xúc động nói với Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, một vạn linh thạch, chủ nhân chúng ta phát tài rồi!”
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Cũng còn được.”
Trước đây lúc không có tiền, y lại đi thi đấu, một vạn linh thạch cũng còn chấp nhận được.
Nhưng nghĩ lại đấy là tiền Tần Uyển Uyển kiếm, nàng thi đấu có thể lấy được một vạn linh thạch…
Đột nhiên Giản Hành Chi ngồi thẳng lưng, bắt đầu vỗ tay: “Hay lắm! Uyển Uyển thật lợi hại!”
“Vì để tuyển thủ của chúng ta có không gian phát huy tối đa, công tử Vô Ưu cố ý mở ra một Mật cảnh làm nơi chiến đấu, trong tiểu bí cảnh có pháp khí ghi hình đặc biệt, sẽ ghi lại toàn bộ cảnh tượng cuộc chiến dưới trạng thái an toàn.
Mặc dù chúng ta không vào được Mật cảnh nhưng cũng không ảnh hưởng theo dõi trận đấu!”
Nói xong, MC cúi đầu nhìn bản thảo trên tay: “Bây giờ, mời cặp tuyển thủ dự thi đầu tiên, Kim Lũ Tiên Tử đấu với Yên Vô Song.”
Không có tiếng động, Tần Uyển Uyển nhìn sang bên cạnh.
Yên Vô Song sẽ không tới, nhưng Kim Lũ Tiên Tử này???
MC gọi liên tục ba lần, lại quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có tuyển thủ, y khẽ ho một tiếng: “Hình như hai vị kia đều có chuyện, vậy chúng ta mời cặp kế tiếp.
Nếu như cặp kế tiếp quyết định thắng bại xong mà Kim Lũ Tiên Tử và Yên Vô Song vẫn không xuất hiện, vậy chỉ đành tuyên bố bỏ thi.
Cặp kế tiếp ——”
MC nhìn sang phía khu chờ thi đấu, kích động hô: “Tần Uyển Uyển đấu với Tiêu Sắt Hàn.”
Tần Uyển Uyển nghe gọi bèn đứng dậy, thanh niên áo đen bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Hai người cùng bước lên đài, kiếm tu bên dưới hoan hô ầm ĩ.
Giản Hành Chi cắn hạt dưa, nhìn thanh niên áo đen, thờ ơ nói: “Người này sao chẳng lộ mặt, chơi thần bí cái gì?”
“Có vài người thế đấy.”
Thúy Lục cầm hạt dưa trong tay Giản Hành Chi chia cho Tạ Cô Đường: “Thích thu hút người khác.”
Tần Uyển Uyển và Tiêu Sắt Hàn trên đài lấy lệnh bài thân phận phát dự thi ra, ký giấy sinh tử.
Sau đó, một con chim sơn ca lượn vòng bay tới, giang rộng đôi cánh giữa không trung.
Đột nhiên cánh chim biến lớn, chim nhỏ nháy mắt hóa thành thân hình một thiếu niên, hai cánh sau lưng chưa khép, lơ lửng giữa không trung.
“Tôn công tử Vô Ưu chi ý chí…” Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, hai tay vẽ một vòng tròn: “Mở!”
Cổng ánh sáng hình tròn càng ngày càng lớn, sau khi rơi xuống đất đã hóa thành một cổng ánh sáng hình bầu dục.
“Vào đi.” Thiếu niên lên tiếng, thanh niên áo đen bình tĩnh bước vào, Tần Uyển Uyển cũng vào theo.
Hai người bước vào cổng xong liền biến mất tại chỗ.
Qua một lát, khung cảnh hai người sau khi bước vào cổng ánh sáng xuất hiện trên sân thi đấu.
Bên trong cổng là một hang động, Tần Uyển Uyển đi ra khỏi hang động, phát hiện dường như mình đang ở trong một núi lửa.