Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt.
Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.
Hai người đi một trước một sau, được chim sơn ca dẫn lên lầu.
Đến tầng cao nhất, chim sơn ca kính cẩn mở miệng: “Công tử, tiên tử đến rồi.”
Giọng công tử Vô Ưu truyền từ trong ra: “Mời vào.”
Nói xong, cửa phòng “két” một tiếng, Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi bước vào.
Vừa mới vào, cửa “ầm” một cái, đóng lại.
Tần Uyển Uyển theo bản năng quay đầu, lập tức nghe thấy giọng công tử Vô Ưu truyền từ gian trong ra: “Vào ngồi đi.”
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát.
Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”
Tần Uyển Uyển không phục, nhưng lại cảm thấy y nói đúng.”
Nàng nên nhường y xông lên.
Nàng đi theo Giản Hành Chi vào trong, chỉ thấy bên trong phòng trừ một cái bàn ra thì chẳng có gì.
Căn phòng không có mái nhà, ánh trăng trực tiếp rót vào, công tử Vô Ưu đưa lưng về phía bọn họ, đứng trước ảo ảnh trời sao, giơ tay xê dịch ngôi sao.
“Mời ngồi.”
Hắn đưa lưng về phía họ lên tiếng.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng ngồi xuống.
Công tử Vô Ưu xoay người, ung dung ngồi đối diện họ, mỉm cưởi hỏi: “Hai vị có câu hỏi gì?”
Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển có ảo giác rằng nàng và Giản Hành Chi giống như một đôi phu thê nhỏ đến xem vô sinh.
Mà Giản Hành Chi nhìn bộ dạng thành thạo xem bói của công tử Vô Ưu, ánh mắt đào hoa vẫn luôn ẩn chứa ý cười của y, không khỏi nhíu mày: “Có phải … chúng ta từng gặp ở đâu không?”
Động tác của công tử Vô Ưu khựng lại.
Giản Hành Chi đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc la lên: “Là ngươi!”
Tần Uyển Uyển mù mờ.
Giản Hành Chi mở miệng khẳng định: “Ta nhớ ra ngươi rồi, thầy bói ở chợ đêm kia!”
Công tử Vô Ưu mỉm cười nhấp một ngụm trà, bình tĩnh ngẩng đầu.
“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Tần Uyển Uyển: “Ăn gió nằm sương với người lâu rồi, vẫn thấy y phục đơn gian thoải mái hơn.” —— Giản Hành Chi, ta không để tâm người nghèo.
Giản Hành Chi: “Nhà ta ở Tiên giới đắt hơn nhà nàng.” —— Ta không nghèo.
Tần Uyển Uyển: “… Vì sao người chê bai nhà của ta? Nhà của ta có rất nhiều tài sản!”
Giản Hành Chi: “Vì sao nàng khinh thường ta? Bây giờ ta còn nhỏ, sau này chắc chắn có tiền.
Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Tần Uyển Uyển: “…Người còn dám nói tuổi với ta? Người chê ta già?”
Giản Hành Chi: “Ta không có ý đó…”
Tần Uyển Uyển: “Ta già rồi, người đi tìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi.”
Giản Hành Chi “Có phải nàng vẫn chê ta nghèo không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi: “Thôi, nàng đi tìm người có tiền đi.”
Tần Uyển Uyển: “Quả nhiên người chê ta già.”
Giản Hành Chi: “Quả nhiên nàng chê ta nghèo.”
Đám người vây xem: “… Khả năng lý giải ngôn ngữ của hai người có thể tệ hơn nữa được không?”
“Chợ đêm gì?”
Tần Uyển Uyển nhạy bén quay đầu, Giản Hành Chi khựng lại, sau đó ậm ừ cho qua: “Thì hôm nàng bắt Yên Vô Song, ta tự về nhà, gặp hắn trên đường nên ta xem bói.”
“Người còn tin cái này à?”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên, người đã phi thăng mà còn tìm thầy coi bói?
“À…” Giản Hành Chi không đáp được, vội lảng sang chuyện khác: “Nàng có gì muốn hỏi thì mau hỏi đi, chuyện này không quan trọng.”
Tần Uyển Uyển được nhắc nhở nên không dây dưa với Giản Hành Chi nữa.
Nàng quay đầu nhìn công tử Vô Ưu, vừa định mở miệng, đã thấy công tử Vô Ưu dựng thẳng hai ngón tay: “Câu hỏi thứ hai.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lập tức trợn mắt.
Giản Hành Chi buột miệng hỏi: “Cái ban nãy cũng coi là câu hỏi?”
“Từ khi ta bắt đầu bảo các người hỏi, mỗi một câu hỏi đều tính một câu.
Câu hỏi thứ ba.”
Công tử Vô Ưu dựng ba ngón tay.
Giản Hành Chi tức giận, vừa định mở miệng, Tần Uyển Uyển đã bịt miệng y, giành hỏi trước: “Ngài biết hai vị tiên quân tên là Thượng Tuế và Thái Hằng tới từ Tiên giới năm đó đã mang Lận Ngôn Chi đi đâu và làm gì sau khi hắn nhập ma không?”
“Câu cô hỏi là hai câu.”
Công tử Vô Ưu nhắc nhớ nàng: “Chỉ có thể chọn một.”
Tần Uyển Uyển đờ người.
công tử Vô Ưu nhẹ nhàng phe phẩy quạt, quan sát Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển nghiến răng, rốt cuộc đưa ra quyết định: “Đi đâu.”
Biết nơi đến rồi, nàng sẽ từ từ điều tra sau đó họ đã làm gì.
Nói không chừng đến thẳng đó có thể tìm thấy cha mẹ nàng thì sao?
Công tử Vô Ưu gật đầu, giơ tay lên, nhìn ảo ảnh tinh tú biến dổi trước mắt Tần Uyển Uyển.
Công tử Vô Ưu nhắc nhở nàng: “Nhắm mắt lại, nghĩ đến câu hỏi của mình.”
Tần Uyển Uyển nghe lời hắn, nhắm mắt lại, dường như nàng xuyên qua ngân hà, vô số ánh sao lướt qua người, cuối cùng khung cảnh dừng lại trước một cổng thành mộc mạc.